Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ru Ta Một Đời Quên Lãng

Chương 5: Diệp Kì, gả cho anh được không

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phong cảnh trong nhà hàng đặc biệt lãng mạn, nhà hàng Pháp này có tiếng tăm đã lâu lại khó đặt bàn Lâm Hiển vì có quen biết rộng mà mọi thứ hôm nay trong rất hoàn hảo. Bàn của anh và cô ngay giữa trung tâm dưới đường đi có trải thảm hồng được rắc rất nhiều cánh hoa, trên bàn không chỉ có mỗi nến mà còn có hoa và rượu, lúc món ăn được đưa lên anh rót rượu vào ly cô, ánh mắt anh và cô chạm vào nhau, say đắm

" cảm ơn anh đã chuẩn bị mọi thứ tối nay cho em và Nhã Nhã " cô cười trông thật xinh đẹp, bờ môi mọng được tô chút son đỏ dưới ánh đèn neon bỗng lấp lánh diệu kì. Không khí

trang trọng được bao phủ bởi tiếng đàn violong và dương cầm nghe thật lãng mạn, ánh nến nhè nhẹ chiếu sáng Nhã Nhã ngồi bên cạnh yên lặng hưởng thức món ăn tây, cô bé tuy còn nhỏ nhưng cực kì biết điều nên ngay ngắn ngồi yên tĩnh không làm quấy phá giây phút đẹp của ba mẹ

" hôm nay em rất đẹp " câu nói này anh cảm thấy nói ngàn lần cũng không đủ, đối với anh cô chính là món quà giá trị hơn tất cả mọi thứ trên đời này mà anh nhận được, nhiều cô gái vây quanh anh nhưng chỉ duy nhất có Diệp Kì là làm anh lưu luyến

" cơ mà Lâm Hiển, sao hôm nay phải long trọng như vậy? Chỉ là một buổi ăn tối thôi, thật sự không cần tốn kém thế đâu " cô là một cô gái bình thường trong một xã hội đủ mọi tầng lớp, cô đã gặp qua rất nhiều người ở mỗi cương vị khác nhau, người như Lâm Hiển vừa có tiền vừa có tài anh lại đẹp trai anh tuấn như thế, không cần phải hỏi cũng biết con gái tốt muốn theo anh có rất nhiều, cô chỉ là lo lắng bên ngoài dèm pha dù gì cô cũng đã từng kết hôn lại có con nhỏ, điều cô không muốn nhất chính là ai nấy nhìn vào đều nghĩ rằng cô là người chỉ giỏi ăn bám, cô thật sự không phải người như thế.

" Diệp Kì, điều anh mong muốn nhất bây giờ là có thể chăm sóc tốt cho em và con, những thứ này chẳng là gì cả. Em biết không, khi yêu một người nào đó chúng ta đều muốn người ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian, anh cũng không ngoại lệ. Em đã chịu nhiều cực khổ rồi, phần kết của chương cuối trong cuốn sách của cuộc đời em, hãy để anh nắm tay em cùng nhau viết ra cái kết đẹp đẽ nhất, được không? " nếu nói cô không lung lây bởi câu nói của anh, điều đó hoàn toàn là nói dối. Cô đã cảm động đến mức ngực run run, nới đó có trái tim của cô giờ đây đang đập thình thịch đầy gấp gáp

" thật sự cảm ơn anh Lâm Hiển, cảm ơn vì đã tìm thấy em " cô nắm chặt tay anh, hai tay đan vào nhau dưới ánh nến, nhìn qua thật đẹp

" Diệp Kì, em nhìn xem " anh chỉ tay đến trước sảnh lớn của nhà hàng, một cái màn hình led to lớn không biết xuất hiện từ lúc nào. Trên màn hình, Lâm Hiển đang ngồi trước ghế sofa tỉ mỉ chỉnh sửa camera ngay ngắn, anh ngồi lên ghế hỉnh lại tay áo rồi nói.

" Diệp Kì! Em là một cô gái nhạy cảm, chắc giờ em đang đỏ mặt khi nghe anh nói phải không? " đúng là như thế cô xúc động muốn rơi lệ, hai tay che miệng cười hạnh phúc, nhìn qua lại không thấy anh đâu sau đó hình ảnh anh trên đèn led nói tiếp

" cảm ơn em đã đến và nắm lấy tay anh, anh muốn em biết bây giờ anh đang hạnh phúc đến cỡ nào. Em và Nhã Nhã đến trong cuộc đời anh như một giấc mơ đẹp, em vẽ lên trang giấy trắng đen của anh những màu sắc êm dịu và bình yên, một lần nữa cảm ơn em Diệp Kì " mọi người trong nhà hàng lúc bấy giờ đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, có nhiều người nhịn không được nên rút di động ra quay phim

" kể từ bây giờ, Diệp Kì chỉ cần nơi nào có em xuất hiện, nơi ấy đều là nhà của anh. Anh muốn bên em cho đến trọn đời, anh yêu em "

Khắp nơi tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, mắt Diệp Kì bây giờ đã đầy lệ rồi. Cô nhìn xung quanh muốn kiếm anh, nhìn ngó khắp nơi không thấy anh ở đâu

" cô Diệp " có người kêu tên cô, xoay người lại, Lâm Hiển từ đâu đang cầm đóa hồng thật to bước tới cô

" cảm ơn anh...em yêu anh..." cô không thốt nên lời trước những thứ anh làm cho cô, buổi tối trang trọng này, không cảnh lãng mạn này còn tiếng đàn, đoạn clip và cả thảm hồng trải đầy hoa, đêm nay cô thật hạnh phúc, hạnh phúc mà trước nay chưa ai từng làm cho cô

" em có thích hoa không? " anh dịu dàng hôn lên trán cô, cử chỉ nhẹ nhàng mà âu yếm

" ừm " cô gật đầu với đâu mắt đầy lệ, môi cô mỉm cười thật xinh đẹp

" từ nay trở đi, ang sẽ làm cho cuộc sống em chỉ có mỗi hoa thôi " mọi người xung quanh la ó hoan hô, tiếng vỗ tay dồn dập lúc anh từ túi lấy ra một hộp nhung

" Diệp Kì! Gả cho anh được không? Để anh bước vào cuộc đời em, chăm sóc em sau này " cô cảm thấy mình muốn ngất, tay che miệng khóc thật xúc động, Nhã Nhã bên cạnh cũng la lên

" mẹ ơi đồng ý với ba ba đi " mọi người xung quanh hô to " đồng ý...đồng ý...đồng ý đi cô Diệp "

" cảm ơn anh " cô đưa tay ra cho anh, anh vui sướиɠ đeo vào tay cô chiếc nhẫn cầu hôn. Cô lao vào ôm anh khóc nức nỡ

" cảm ơn em, Diệp Kì của anh " anh hôn cô, tay đặt trên eo nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay anh. Không khí lúc đó, êm dịu theo tiếng đàn
« Chương TrướcChương Tiếp »