"Anh, chỉ cần anh gọi tên em, em sẽ dừng lại."
Lúc đặt chân xuống Lhasa đã là bốn giờ chiều, Thẩm Giác không biết mình nên ôm tâm tình gì đến đây, nhưng cậu biết rõ, nếu hôm nay không đến, sẽ ôm hối hận cả đời còn lại. Có lẽ loại tư duy này được sinh ra từ ham muốn được giải thoát.
Bầu trời xanh mênh mông, sạch sẽ và trong trẻo, cứ ngẩng mắt nhìn hồi lâu làm cho linh hồn cũng có cảm giác được gột rửa mấy bận. Phản ứng cao nguyên chèn ép lên buồn phổi làm cậu hơi hoa mắt, ánh mặt trời tản ra thành ngàn điểm sáng chói lòa, tạt thẳng vào mắt cậu. Phố Lhasa đông đúc, người người lướt qua, cậu đột nhiên thấy mình trầm lắng lạ thường.
Nồi thịt bò sôi lục bục, khói trắng ngần bốc lên nghi ngút, cậu nâng cốc trà bơ trên tay, ngẩn ngơ nhìn đường phố bên ngoài. Người đàn ông người Tạng ghép bàn ngồi đối diện, miệng hút mì rồn rột, hàm hồ hỏi: "Đến Lhasa du lịch sao?"
Thẩm Giác hoàn hồn, đáp: "Đến tìm người." Cậu dùng muỗng khuấy bát canh nóng, chào hỏi người đối diện: "Cùng ăn đi."
Người đàn ông hồ hởi mỉm cười, vớt một miếng thịt ra khỏi nồi, vừa nhai vừa hỏi: "Đến tìm bạn gái à?"
Thẩm Giác châm điếu thuốc ngậm trên môi, hơi nước đùng đυ.c làm ngũ quan cậu mờ ảo. Cậu kẹp thuốc trên tay, nhìn đốm lửa hồng đang lách tách: "Tới tìm anh trai."
Hai chữ anh trai này đã không cất lên nhiều năm như thế, thường ngày cũng không ai cố ý muốn nhắc tới, cứ nghiễm tưởng nó đã phủ bụi trong lòng.
Lúc muốn đi Tây Tạng, dì Thanh từng hỏi cậu đã suy nghĩ cặn kẽ chưa, dì tựa trên cửa gỗ, tay cầm thuốc lá phụ nữ, váy ngủ bằng lụa mượt mà, làn da đã có phần lão hóa, chẳng bằng lúc còn trẻ đẹp. Thẩm Giác ngẩng đầu nhìn đôi môi đỏ của dì, sắc đỏ rực rỡ nồng cháy, cậu bình thản đáp: "Đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không từ bỏ giữa chừng đâu."
Buổi cơm tối, cha cậu rót một chén rượu nhỏ, hoài niệm những tháng năm đã qua. Ông nói: Cha và mẹ của con lúc trẻ cũng đã từng có một mối tình khắc vào xương cốt, nhưng cuối cùng lại chẳng thể cùng nhau bước qua một đời, không phải là hết yêu rồi, mà là vì rời khỏi mới là tốt nhất. Dì Thanh ở bên cạnh rót một ly nước ấm cho ông, khóe môi cười nhạt nhẽo, tựa như nghe chuyện của một người xa lạ. Thẩm Giác ít khi được nghe cha nói về những chuyện có liên quan tới mẹ, tiềm thức cậu nảy sinh cảm giác lạ lẫm.
Ánh đèn cam vàng rũ xuống làm không gian có phần mông lung, đĩa than vẫn đang phát Đời người chầm chậm của Đặng Lệ Quân. Giọng ca mang theo tháng năm trầm định, nhẹ nhàng bay bỗng phiêu đãng khắp gian phòng, làm cho không khí nhuốm màu nhu tình hiếm thấy. Cha hớp một ngụm rượu, nói: "Lúc trẻ cứ hay cảm thán thời gian dài đằng đẵng, nào ngờ bây giờ nhìn lại, ba mươi năm trôi qua như chớp mắt."
Dì Thanh châm thuốc, khói trắng nhạt nhòa, cha giật lấy thuốc trong tay dì, đầu lọc trắng đã nhuộm một lớp son đỏ phớt, ông vừa rít một hơi thuốc vừa nhìn Thẩm Giác: "Anh trai con đã đi nhiều năm như thế cũng chẳng thấy về, đến nay con cũng muốn đi rồi."
Thẩm Giác im lặng ăn cơm, không đáp lời ông, chỉ nghe thấy tiếng ca đã vào điệp khúc: Cả một đường gian nan hiểm trở chẳng ngại ngần chi, chỉ nguyện trải qua thống khổ và cực lạc, vui vẻ cùng bi ai không ngừng vụt qua, trong gió ngắm tuyết, giữa sương nhìn hoa, mỉm cười trở lại.
Đốm lửa trên điếu thuốc chợt tắt chợt sáng lập lòa, ông thở ra một cụm khói, nói: "Cứ tự do mà bay đi."
Lúc Thẩm Giác ngồi trên máy bay đã tưởng tượng ra vô số huyền tưởng về cuộc hội ngộ với Thẩm Dĩ Diễn, nhưng có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, vì suốt những năm qua, cậu còn chẳng có dũng khí nhắc đến tên anh.
Mấy năm nay cậu có đến Lhasa mấy lần, ở vài ngày rồi về nhà chứ chẳng đến tìm Thẩm Dĩ Diễn. Bọn họ cứ giữ một khoảng cách ăn ý, để chẳng bước qua con đường nào giao nhau.
Cậu ngồi trên bậc thang bằng đá, lúc đến nơi này còn có một anh trai người Tạng quấn cho cậu một chiếc Khata, còn kéo cậu vào phòng làm một tách trà bơ, cậu nói đến đây muốn tìm người, anh trai liền cười nói: "Tìm Tiểu Thẩm đúng không? Cậu ta ra ngoài rồi."
Thẩm Giác ngồi bên ngoài, nhìn sắc trời dần tối, sắc cam loang trên nền xanh tím, tựa như khúc lụa đã được nhuộm màu, ánh đỏ mờ ảo hắt lên những tòa kiến trúc của dân tộc Tạng. Cờ vải trắng trên mái nhà phấp phới rực rỡ. Màu đỏ ấy chiếu thẳng vào mắt, gam màu màu của Lhasa vừa nồng cháy lại u buồn. Thẩm Dĩ Diễn dừng chân ở chốn mỹ lệ này đã bốn năm.
Cậu châm một điếu thuốc ngậm trên miệng, hương cỏ cay nồng khiến tâm hồn bình tĩnh trong vài khoảnh khắc. Cậu tựa người vào cửa, ý thức dần chìm vào màn đêm. Bàn tay kẹp điếu thuốc phủ lên gối, ánh lửa đỏ cứ tàn dần. Cậu hay mơ thấy Thẩm Dĩ Diễn, hai người tựa như ngựa hoang chạy dọc bãi bồi, ngọn lau lất phất trong gió, chim nhạn xếp thành từng đàn lướt qua mái đầu trẻ thơ, mảnh vụn tàn dương rải trên gò má.
Giống như đã đến bờ ranh giới, tàn thuốc lan đến tay, bỏng rát gọi cậu thức giấc. Những lá cờ của người Tạng vẫn phần phật trong gió lộng, hoàng hôn đỏ chóe vẫn lờ mờ, cứ như kính màu vỡ tan trên đất. Cậu nheo mắt, nhìn thấy một bóng dáng đứng trước mặt mình, che khuất ngàn tia ánh sáng, để cái bóng của mình phủ lên tầm mắt cậu.
Thẩm Giác đã tỉnh hẳn, nhưng tiêu cự vẫn còn tán loạn, cậu nhìn thấy bàn tay buông thõng bên người cũng đủ biết người trước mặt là Thẩm Dĩ Diễn. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Dĩ Diễn mặc một chiếc áo bành tô màu đen, ngũ quan chìm trong bóng tối, chỉ nhìn thấy được xương hàm góc cạnh.
Thẩm Dĩ Diễn cụp mắt nhìn cậu, rồi lại lạnh lùng dời ánh mắt, lướt qua cậu bước vào viện.
Thẩm Giác ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, điếu thuốc đã cháy hết chỉ chừa lại đốm đen nhơ nhuốc trên đầu lọc. Vết bỏng trên tay nóng rát, băng ruy trên mái hiên cũng nhuộm ánh hồng tàn dương.
Nhiệt độ ban đêm giảm nhanh chóng mặt, lại thêm phản ứng cao nguyên, đầu Thẩm Giác đau như sắp nứt. Trong phòng vẫn ngát mùi trà bơ, anh trai người Tạng đưa cho cậu một miếng Tsampa, cất giọng hỏi: "Hai người chắc không gặp nhau nhiều năm rồi."
Cậu gật đầu, nhạt nhẽo cắn một miếng Tsampa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Dĩ Diễn đang hút thuốc ngoài cửa.
Thẩm Dĩ Diễn cứ tựa người trên cửa, tay cầm điếu thuốc, thấy cậu nhìn mình, liếc nhanh nhìn cậu rồi lại dời tầm mắt sang chỗ khác.
Bọn họ đã xa cách rất nhiều năm, dường như hồi ức xưa cũ thời thiếu niên đã biến thành điều gì xa xôi và ảo diệu lắm, giống như là chỉ có câm lặng thế này mới thật sự thuộc về bọn họ.
Đầu cậu đau nhói, nâng cốc lên uống cạn trà bơ rồi bước tới bên cạnh Thẩm Dĩ Diễn. Cậu ngẩn ngơ nhìn bóng tối nồng đậm bên ngoài cửa kính, khản giọng gọi: "Anh hai."
Tay Thẩm Dĩ Diễn khựng lại, một lát sau mới đáp: "A Giác, em không nên đến đây."
Ánh trăng như nước tràn vào lòng người, cậu moi bình oxy đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra hít một hơi dài, gò má ửng đỏ bất thường. Thẩm Dĩ Diễn đến gần, lòng bàn tay phủ lên trán cậu: "Em sốt rồi."
Ngón tay Thẩm Dĩ Diễn lạnh căm căm, lúc chạm vào trán cậu, Thẩm Giác bất giác cọ vào làm nũng, trái tim bỗng chốc được lấp đầy.
Uống thuốc xong, cậu mơ màng nằm xuống giường, cứ mở mắt trân trân nhìn Thẩm Dĩ Diễn, giọng cậu lúc này khàn đến khó nghe: "Hình như em không còn khó chịu nữa."
"Vậy à?" Thẩm Dĩ Diễn bình thản hỏi ngược lại, anh cởϊ áσ khoác ném sang một bên, tay nắm cổ áo thun cởi ra nốt. Anh để trần thân trên, lục lọi hộp thuốc trong túi áo ra, châm một điếu.
Thẩm Giác nhìn hình xăm trên lưng anh, thì thào hỏi: "Anh xăm từ bao giờ đấy."
"Lúc mới đến Tây Tạng."
Thuốc tàn, Thẩm Dĩ Diễn nằm xuống bên cạnh cậu. Thẩm Giác bị cơn sốt hành hạ đến mơ màng, đại não chỉ còn lại một màu trắng xóa, chỉ cảm thấy có một cơ thể ấm nóng ở bên cạnh.
Lò sưởi trong phòng vẫn lách tách, ánh đèn vàng nhạt chảy trên bờ vai xăm dòng chữ Phạn của Thẩm Dĩ Diễn, một loại xung động méo mó không ngừng thiêu đốt cậu, giống như con cá mắc cạn trên bờ cát, không ngừng vẫy vùng giành giật sự sống. Cậu trở mình tới ôm lấy eo Thẩm Dĩ Diễn, gò má dán vào lưng anh, khàn giọng hỏi: "Có lúc nào anh thấy ngộp thở không?"
"Có chứ." Thẩm Dĩ Diễn trầm giọng đáp.
Cha chẳng mấy khi ở nhà, trong ký ức tuổi thơ của Thẩm Giác chỉ toàn là hình dáng của anh trai. Thẩm Dĩ Diễn đạp xe đèo cậu băng qua con đường nhỏ hẹp, dưới hàng ngô đồng xanh rợp lá. Gió phất qua góc áo Thẩm Dĩ Diễn, Thẩm Giác tựa vào lưng anh, đưa mắt nhìn nắng rơi qua tán lá, từng vệt từng vệt lấp loáng không ngừng, nắng rơi trên tấm lưng Thẩm Dĩ Diễn, rơi trên gò má Thẩm Giác.
Cậu nheo mắt nhìn tàn cây không ngừng xao động, tìm thấy cả mùa hè qua tán lá.
Lúc Thẩm Giác mười bảy, cha đi công tác trở về, dẫn theo một người phụ nữ, dì mặc áo khoác kaki bên ngoài váy, mắt cá chân lồi ra có thể thấy mạch máu xanh mờ. Cha bảo cậu: "Chào dì Thanh đi con."
Gò má trắng nhợt lốm đốm chút tàn nhan, quầng thâm dưới mắt nhàn nhạt, son môi đỏ tươi, sắc màu đẹp đẽ đến kỳ quái của mục ruỗng cùng lạc loài.
Dì gật đầu chào Thẩm Giác, máy móc cất giọng: "Chào con."
Dì Thanh cứ thế mà ở lại nhà bọn họ. Thẩm Dĩ Diễn ở nội trú, đến cuối tuần mới về, dưới mái nhà này chỉ còn lại cậu và dì Thanh gượng gạo chạm mặt.
Thời gian biểu của dì rất loạn, nửa đêm Thẩm Giác đi toilet thường hay nhìn thấy dì cuộn người trên sô pha xem điện ảnh, ánh sáng xanh hắt lên làn da xanh xao của dì, cứ như một linh hồn phiêu đãng. Dì sống rất tự do, tựa như ngọn gió chẳng bị ràng buộc, rất lâu sau đó Thẩm Giác mới hiểu, dì và cha là một loại người, ham mê tự do, không thích gò bó.
Một sớm nào đó, dì Thanh ra khỏi phòng, quầng thâm dưới mắt trễ xuống, dì ngồi trên sô pha hút thuốc. Thẩm Giác ngồi ở bên cạnh xem truyền hình, vô tình nhìn thấy vết răng trên làn da trắng trẻo nơi đầu vai của dì, cậu mất tự nhiên dời tầm mắt, nghe thấy tiếng cười nhạt của dì Thanh.
Cậu quay đầu lại nhìn dì, nửa bên mặt dì như tan theo làn khói. Dì gảy tàn thuốc: "Chuyện tìиɧ ɖu͙© của người lớn, con vẫn còn chưa hiểu được."
Tìиɧ ɖu͙© quấn quýt trong tuổi trưởng thành làm cậu có chút hoảng hốt.
Những kinh nghiệm đầu đời của cậu là do anh trai dạy.
Mùa hạ mang hơi gió nồm nam ẩm ướt, nóng bức và ngột ngạt. Cái quạt trần vừa kêu cót két vừa xoay tròn, chẳng thấy mát mẻ được bao nhiêu. Thẩm Giác mặc cái áo ba lỗ rộng thùng thình, nửa quả dưa thấm đầy hơi nước ngoài vỏ, làm tay cậu ướt nhẹp.
Lúc Thẩm Dĩ Diễn mở cửa bước vào còn đem theo một luồn khí nóng, vành mắt anh bị nắng hun đỏ hồng, mồ hôi lăn dài xuống cằm, anh lại gần Thẩm Giác, nhéo lên làn da mỏng manh sau gáy cậu, trầm giọng hỏi: "Đang xem gì đó?"
Cả người Thẩm Dĩ Diễn toát ra nhiệt lượng, bàn tay anh rất to, kề trên cổ Thẩm Giác, khiến làn da cậu tê rần, Thẩm Giác tự nhiên nheo mắt, nhìn bàn tay đẫm nước dưa hấu của mình, nhỏ giọng đáp: "Em xem phim."
Thẩm Dĩ Diễn ừ hử, rồi xoay người rời khỏi.
Tiếng nước xối xả trong phòng tắm, Thẩm Giác nhìn những hình ảnh thoáng qua trên màn hình, múc một muỗng dưa hấu cho vào miệng, lát sau lại đưa tay sờ lên gáy, ấm nóng kia dường như vẫn còn sót lại.
Giọng nói của Thẩm Dĩ Diễn vang lên, cách một lớp thủy tinh trở nên trầm trầm: "A Giác, lấy giúp anh một bộ quần áo sạch."
"À, vâng." Thẩm Giác vớ một cái áo thun từ phòng anh rồi trở ra gõ cửa: "Mở cửa nhận hàng nè anh."
Cánh cửa thủy tinh mờ hé ra, Thẩm Dĩ Diễn đưa một cánh tay ra. Lòng bàn tay anh rất lớn, ngón tay thon dài, khớp xương gầy guộc, nước lần theo mạch máu.
Thẩm Giác lảng sang chỗ khác, nhét quần áo vào tay anh, nhỡ tay lướt qua mu bàn tay ướt đẫm của anh. Thẩm Dĩ Diễn trở tay kéo cậu vào.
Thẩm Giác giật mình úi một tiếng, vòi sen cùng hơi nước ngột ngạt ập vào mặt cậu, làm toàn thân cậu cũng ướt nhẹp.
Cậu hé mắt nhìn Thẩm Dĩ Diễn đang cụp mắt, gạt nước trên mặt xuống càu nhàu: "Anh xấu quá."
Cậu nghe tiếng Thẩm Dĩ Diễn bật cười.
Phòng tắm chật hẹp, cậu chỉ nhớ bàn tay ướŧ áŧ của Thẩm Dĩ Diễn và tiếng cười trầm trầm của anh, cùng với nhịp tim vượt quá tốc độ của mình. Đó là một loại cảm giác lạ lẫm kỳ diệu, tựa như trái ô liu còn xanh, chỉ len lỏi chút ngọt ngào giữa lớp thịt đắng chát. Còn trái tim cậu lại giống như trái anh đào chín rục, chảy ra thứ mật nồng nàn, thấm ướt cõi lòng non nớt.
Lần xao động đầu tiên của thiếu niên, sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Những ngày nghỉ cuối tuần của Thẩm Dĩ Diễn trở thành một trong số ít ỏi những thứ Thẩm Giác chờ đợi, trong ngôi nhà ấy, cậu cứ cảm thấy mình như một người xa lạ lạc lõng trong tiếng cười đùa thân thiết giữa đêm khuya.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Thẩm Giác đã bớt đau đầu. Cậu nghe thấy tiếng tụng kinh bên ngoài, bầu trời qua khung kính xanh mướt, tựa như đáy nước mùa xuân trong đôi mắt thiếu nữ, làm tâm hồn con người trở về bình thản.
Thẩm Dĩ Diễn đã rời khỏi phòng, cậu vén ruy băng treo trên cửa, nhìn thấy trong sân chỉ còn lạt ma đang niệm kinh, áo cà sa màu nâu đỏ đem lại cảm giác uy nghiêm và thần thánh. Cậu không hiểu biết gì mấy về Phật giáo của người Tạng, cũng không dám đi lung tung, chỉ đành ngồi trước cửa nghe kinh văn. Cờ vẫn l*иg lộng trong gió, những mái nhà san sát rực rỡ đón nắng, kinh phật vào tai, lòng cũng lặng trầm.
Thẩm Dĩ Diễn đưa cậu đi một vòng chùa Đại Chiêu, tham quan cung điện Potala, cùng nghe kinh phật. Cậu và Thẩm Dĩ Diễn rất ăn ý, từ đầu đến cuối chưa từng nói sang chuyện gì khác.
Hai người lái một chiếc xe jeep bắt đầu hành trình phượt khắp Tây Tạng, bọn họ đi ngang hồ Yamdrok, trời xanh nước biếc, chim trắng bay thành hàng, mây trắng và núi tuyết như hòa vào làm một.
Thẩm Giác ngẩng mắt nhìn mây trời trắng muốt: "Chỗ này đẹp thế, chẳng trách có thể giữ chân anh bốn năm trời."
Du mục lùa đàn dê đi ngang qua, chim réo gọi bầy, cất cánh tung bay, cậu nhìn thấy nụ cười thuần túy trên khóe môi Thẩm Dĩ Diễn, nhuộm thêm chút ánh nắng và sắc trắng mờ của núi tuyết.
Nét mặt trong ký ức cậu từ nhiều năm về trước.
Tuyết đầu đông rơi như trút, dì Thanh hầm canh thịt dê, nước thịt sôi lục bục trong nồi đồng. Cha ngồi uống rượu, dì Thanh ở bên cạnh hút thuốc, anh dẫn Thẩm Giác rời khỏi, vừa ra khỏi cửa đã hứng một cơn gió lạnh buốt cắt da cắt thịt.
Tuyết trắng như bông rơi trên vai bọn họ, chóp mũi Thẩm Giác ửng hồng, hắt xì mấy cái liền. Thẩm Dĩ Diễn đẩy cậu ngã nhào ra đất, ném tuyết lên người cậu. Thẩm Giác lạnh buốt, miệng vẫn cười hì hì để lộ hàng răng trắng bóc, hai mắt tít cả lên.
Hơi thở hóa thành sương, tuyết phủ lên khuôn mặt đỏ rực, Thẩm Dĩ Diễn đè lên người cậu thở dốc. Hơi thở ấm nóng phả lên mặt cậu, hòa cùng nhịp thở. Thẩm Giác ngây ngốc nhìn anh.
Thẩm Dĩ Diễn nhìn ánh mắt trong veo của cậu, hoảng loạn ngồi dậy.
Tuyết rơi từng mảng, phủ trắng mọi ngóc ngách, Thẩm Giác nằm dài trên đất nhìn từng bông tuyết lặng lờ rơi, nhả ra từng tầng sương mỏng, cậu chỉ cảm thấy điên cuồng cùng thống khổ, thêm cả chút cảm giác thỏa mãn kỳ dị. Cậu biết mình đã điên mất rồi.
Thẩm Dĩ Diễn kéo cậu ngồi dậy, ngón tay của họ bị lạnh đến đỏ tím, Thẩm Dĩ Diễn hỏi: "A Giác, em lạnh không?"
Thẩm Giác nhìn anh, lắc đầu: "Anh thì sao?"
Thẩm Dĩ Diễn vốc một nắm tuyết: "Lúc nãy thì lạnh nhưng giờ thì hết rồi."
Anh ném tuyết lên người Thẩm Giác, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu bật cười.
Thẩm Dĩ Diễn nhéo gáy cậu: "Lạnh không?"
Ngón tay lạnh như băng của Thẩm Dĩ Diễn đặt trên cổ cậu, tuyết rơi càng dữ, sương mờ tới nỗi nhìn không rõ khuôn mặt của đối phương. Cậu cười nhìn Thẩm Dĩ Diễn: "Không lạnh chút nào."
Cậu chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác nóng bỏng như thế. Tựa như thả người vào dòng nham thạch đỏ rực.
Áo bông đen đã dính đầy tuyết, không khí lạnh lùng tràn vào buồng phổi, nụ cười của cậu còn thuần túy hơn cả tuyết đầu mùa, khoảnh khắc đấy, Thẩm Dĩ Diễn đã biết cả đời này anh cũng chẳng thể quên nụ cười trong làn tuyết năm ấy.
Trạm cuối cùng của Thẩm Giác là hồ Namtso.
Đêm đến, Thẩm Giác xuống xe hút điếu thuốc, gió như dao găm cắt qua da thịt cậu, cờ bay phần phật, vùng vẫy giữa trời. Ngọn lửa trên đầu thuốc chợt sáng chợt tắt, cậu quay đầu nhìn Thẩm Dĩ Diễn.
Anh dựa vào con xe jeep, cũng châm một điếu thuốc, ngũ quan như chìm trong bóng tối, Thẩm Dĩ Diễn nhả một làn khói trắng, ánh mắt xa xăm nhìn Thẩm Giác, một lát sau mới nói: "Về đi, A Giác. Em không nên đến đây làm gì."
Phản ứng cao nguyên làm hơi thở con người trở nên khó nhọc, cậu thấy yết hầu mình như bị ai bóp nghẹn. Cậu không nói nổi một lời, đau đớn từ tim lan dọc cơ thể. Hồi lâu sau cậu mới khàn giọng phản bác: "Còn tận một ngày nữa."
Từ khi Thẩm Dĩ Diễn lên đại học thì ít khi về nhà, bọn họ giống như ăn ý giữ khoảng cách với nhau. Thẩm Giác lên cấp ba cũng học nội trú, áp lực học hành khiến cậu tạm thời quên đi đoạn tình cảm trái luân thường đạo lý đó. Thế nhưng mỗi đêm trằn trọc trong câm lặng, cậu lại nghĩ, chẳng biết Thẩm Dĩ Diễn đang làm gì.
Tình cảm quái dị và méo mó mấy khiến cậu thấy mình như một con quái vật, một con quái vật thèm khát anh trai của chính mình.
Lúc về nhà, dì Thanh đang xem một bộ điện ảnh cũ. Mỗi khi không cần đi ra ngoài, dì lại để lộ sự xuề xòa của mình, tóc nhuộm phai màu, cứ như một mớ rơm khô, làn da trên mặt trắng đến bệnh hoạn, sắc đẹp của dì rất khó hình dung, nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt.
Thẩm Giác ngồi trên sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà: "Dì Thanh, tìиɧ ɖu͙© rốt cuộc là thứ gì?"
Sắc mặt dì Thanh dưới ánh sáng xanh càng trắng bệch, dì nhả một làn khói, nhìn Thẩm Giác, đưa thuốc lá trong tay cho cậu.
Thẩm Giác nhận lấy, ngậm trong miệng rít một hơi. Dì Thanh hỏi: "Đắng không?"
"Đắng."
"Cũng từa tựa cảm giác này." Dì Thanh bình thản đáp.
Dì Thanh nói tìиɧ ɖu͙© rất phức tạp, khi con người chìm vào nó thì không cách nào nhìn rõ bản chất của nó, thế gian này bao kẻ si dại vì tình, chỉ một chữ tình mà thôi, thế những ai có thể rạch ròi hiểu rõ?
Dì lại châm một điếu thuốc, chăm chú nhìn màn hình tivi: "Nếu con gặp một người như thế, đến cuối đời cũng chẳng thể yêu thêm ai khác."
Lúc Thẩm Dĩ Diễn sắp tốt nghiệp đại học, anh dẫn cậu đến Quý Châu, vùng Tây Nam mưa liên miên không dứt, bọn họ làm ổ trong nhà nghỉ, nhìn mưa lộp độp trên tàn cây xanh thẫm, bọn họ cùng xem Xuân Quang Xạ Tiết và Brokeback Mountain.
Bọn họ nói cứ ở đây một tháng đã, kết quả một tháng trôi qua, thứ gì cũng trôi mất.
Bọn họ xem Xuân Quang Xạ Tiết không biết bao nhiêu lần, ánh đèn mờ ảo, quán bar hỗn độn trong từng thước phim là Thẩm Giác mê mẩn.
Đêm cuối cùng ở Quý Châu, bọn họ uống chút rượu, hơi ẩm bên ngoài luồn vào phòng, bóng đèn trong phòng tắm cứ chợt tắt chợt sáng. Thẩm Giác lấn tới ôm lấy Thẩm Dĩ Diễn, đôi mắt mê ly nhìn anh, ngơ ngẩn hỏi: "Anh hai, anh có buồn không? Tại sao em lại buồn thế này, khó chịu như muốn chết đi luôn ấy."
Ánh đèn tù mù làm ngũ quan họ trở nên mơ hồ, rèm cửa bị gió thổi tung, mưa lách tách trên lá, Thẩm Dĩ Diễn che mắt cậu: "A Giác." Anh khẽ thì thào.
Nụ hôn của bọn họ vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, Thẩm Dĩ Diễn nếm được vị mặn đắng của nước mắt.
Rời khỏi Quý Châu, bọn họ trở lại vạch xuất phát. Thẩm Dĩ Diễn đặt chân vào xã hội, tốt nghiệp xong thì quen một cô bạn gái, nhưng nhanh chóng chia tay, bởi vì anh nhận ra, cả đời này anh cũng chẳng thể mở lòng với ai khác.
Khoảng thời gian sau đó, anh vẫn luôn nhớ lại lúc ở Quý Châu, bọn họ cùng nhau xem phim, mùa mưa ẩm thấp, tiếng mèo rêи ɾỉ bên ngoài, cùng nụ hôn đắng nghẹn ấy.
Trước khi đi Tây Tạng, anh chuẩn bị chu toàn mọi thức muốn đối diện với đoạn tình này. Nếu bọn họ đều không thể buông xuống, anh sẽ rời khỏi nơi này, dạo bước qua những xứ người xa lạ, tùy ý tung bay.
Ngày hôm sau thức giấc, bọn họ đã đặt chân tới Namtso, anh ngẩn người nhìn từng dải núi tuyết liên miên không dứt, chim di cư lướt qua bầu trời trên đỉnh.
Thẩm Giác nhìn anh: "Anh hai có đi cùng em không?"
Thẩm Dĩ Diễn châm thuốc, nhìn Thẩm Giác, cứ ngây ngốc nhìn hồi lâu rồi mới nói: "A Giác, đi đi!"
Thẩm Giác nhìn anh mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Anh xăm kinh văn lên người là quên được sao?" Tay cậu run rẩy: "Anh thật sự có thể từ bỏ sao?"
Thẩm Dĩ Diễn không đáp, điếu thuốc trên tay tàn dần.
Thẩm Giác ngồi bên cạnh anh, nhìn nước hồ Namtso xanh biếc, đồng hồ sắp chỉ một giờ chiều, giờ máy bay cất cánh.
Cậu mở cốp xe lấy hành lý, bước mấy bước rồi khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Dĩ Diễn: "Anh, chỉ cần anh gọi em một tiếng, em sẽ dừng lại."
Cậu đợi Thẩm Dĩ Diễn cất giọng, cho dù không phải là lời níu kéo, giờ khắc này, yêu và không yêu chẳng còn quan trọng nữa, cứ mỗi bước cậu lại dừng chân, ngày mai hoặc là ngày kia, có khi là mỗi ngày trong quãng đời còn lại, cậu sẽ chôn cất tình yêu này trong lòng, chẳng nói ra lần nào nữa.
Cậu nhìn núi tuyết trắng miên man, dòng nước Namtso xanh ngắt. Thẩm Giác hiểu rõ, đời này chẳng có thứ gì gọi là quên đi.