Chương 5: Đâm hoa huyệt của cô cho đến khi hỏng mới thôi (2)

Nhìn thấy vết thương kinh khủng đó, không biết vì sao Sở Diêm Đình lại cảm thấy trái tim mình đau nhói, đè nén phẫn nộ trong lòng, ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Nhan Vũ.

Lạc Nhan Vũ vùi đầu ăn, từng muỗng từng muỗng đưa cháo vào miệng, không biết vì sao tim đập nhanh, cả người cũng trở nên khẩn trương.

"Vũ Vũ, em ăn xong có phải muốn đến nhà bạn trai không?"

Lạc Yên Y đột nhiên mở miệng, lời này chính là muốn nhắc nhở Sở Diêm Đình, nói cho anh biết, Lạc Nhan Vũ là người có bạn trai, nhân tiện muốn thử Lạc Nhan Vũ có nói được làm được, đem vị trí này nhường cho cô ta.

"Ah... Phải. Ăn xong sẽ đi." Lạc Nhan Vũ nhìn thoáng qua Lạc Yên Y, khi cô thu hồi ánh mắt, vừa lúc chống lại đôi mắt sắc bén của Sở Diêm Đình, cô sợ tới mức hoảng hốt cúi đầu.

Nghe được câu trả lời này, Lạc Yên Y cực kỳ hài lòng.

Sở Diêm Đình khẽ mở miệng, "À? Vũ Vũ đã có bạn trai?"

Vũ Vũ?

?!!

Lạc Nhan Vũ bị dọa đến mức lập tức cứng đờ, cái này? Anh ta gọi cô là gì?

Không chỉ Lạc Nhan Vũ, trên bàn cả cha mẹ Lạc đều sợ ngây người, đặc biệt là Lạc Yên Y, cả khuôn mặt đen sầm lại.

Lạc Nhan Vũ cảm giác da đầu mình có chút tê dại, "Hôm qua, tối hôm qua nghe chị em nói, anh chính là anh rể đúng không?"

"Ôi... Vũ Vũ, em đang nói bậy cái gì..." Lạc Yên Y cảm thấy thẹn thùng, có thể trở thành người phụ nữ của Sở Diêm Đình là giấc mộng của tất cả nữ giới trong thành phố Y, chỉ bằng khuôn mặt Sở Diêm Đình, dù anh có trở nên nghèo túng cô ta cũng nguyện ý mang anh giấu đi... Huống chi, anh còn là người giàu nhất!

Lạc Nhan Vũ xấu hổ muốn chết, chỉ có thể cười ngây ngô một cái, "Hắc hắc..."

Cười xong, cô tiếp tục cúi đầu bắt đầu ăn cháo.

Anh rể?

Sở Diêm Đình đối với cách xưng hô như vậy cảm thấy không thoải mái, đến khi mẹ Trương bưng thức ăn mới làm xong đến bàn ăn, anh vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Nhan Vũ.

Lạc Nhan Vũ ăn cháo xong, liền đứng lên, "Cha mẹ, con về phòng thay quần áo rồi ra ngoài. "

Lạc Nhan Vũ nói rồi rời đi, không khí trên bàn ăn xấu hổ, khiến cô không muốn nán lại thêm một giây phút nào.

Trở lại phòng, Lạc Nhan Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô thay quần áo ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa, người đàn ông âm hồn bất tán lại phát ra âm thanh.

"Ăn xong rồi, tôi về công ty trước." Dừng một chút, "Yên Y, tối nay anh sẽ cho người tới đón em."

Sở Diêm Đình nói xong trực tiếp đi về phía cửa.

Lạc Yên Y nghe nói như vậy, trong lòng vui vẻ, trong mắt cô ta hiện lên từng tia mừng rỡ.

Cũng may cha Lạc phản ứng trước, "Yên Y, con còn không mau tiễn Sở tổng? "

"Vâng..."

Lạc Yên Y vừa định đi về phía trước một bước, Sở Diêm Đình nhíu mày một chút, "Không cần. Vừa lúc Vũ cũng ra ngoài, vậy Vũ tiễn tôi. "

Lạc Nhan Vũ đang thay giày, cô bị dọa đến thiếu chút nữa cả người té ngã xuống đất, sao lại đối xử với cô như vậy? Cô ra cửa là muốn trốn Sở Diêm Đình, bây giờ cô ra cửa, Sở Diêm Đình lại cũng muốn đi.

Cha Lạc trên mặt cứng đờ, ông ta biết Lạc Nhan Vũ từ nhỏ đã ngốc nghếch, mặc dù biết tối hôm trước người cùng Sở tổng phát sinh quan hệ là Lạc Nhan Vũ, nhưng ông vẫn muốn Lạc Yên Y trở thành người đêm đó.

Nhưng hiện tại Sở tổng đã chỉ đích danh, ông nào dám từ chối, "Được. Tiểu Vũ, mau ra tiễn Sở tổng. "

"À." Lạc Nhan Vũ cắn chặt môi, vẻ mặt cô khẩn trương, vết bầm tím trên người mình vẫn còn, đã bị quần áo che khuất, chắc hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Hai người ra khỏi phòng, Lạc Yên Y bị tức giận dậm chân, "Cha mẹ xem Lạc Nhan Vũ, làm sao có thể để Sở Diêm Đình để cho em ấy tiễn? "

"Sở tổng không phải đã nói sao? Tối nay cậu ấy sẽ cử người đón con không phải sao? Con gấp gáp cái gì? Người có thân phận như Sở tổng, cho dù bên cạnh có người phụ nữ khác, con cũng phải chấp nhận." Mẹ Lạc nói xong, bà đảo mắt liếc mắt nhìn cha Lạc.

Lạc Yên Y nghe vậy tức giận hơn, "Làm sao có thể, người bên ngoài đều nói Sở Diêm Đình không gần nữ sắc. "

"Sao con biết? Con là giun trong bụng Sở tổng hay người bên ngoài đều hiểu Sở tổng? Tin đồn chỉ là tin đồn, tin đồn có thể tin không?" Mẹ Lạc đã sớm nhìn thấu những chuyện này, bà nhẫn nại khuyên Lạc Yên Y.

Lạc Nhan Vũ đi theo phía sau Sở Diêm Đình, cô xấu hổ muốn quay đầu bỏ đi, nhưng lại không dám, đưa Sở Diêm Đình đến bên chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa nhà, "Anh rể tới rồi... Vậy em đi trước. "

Tài xế ở một bên lễ phép xuống xe, đi tới hàng ghế sau mở cửa xe cho Sở Diêm Đình.

Lạc Nhan Vũ không nghe thấy câu trả lời, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, vừa định nhấc chân rời đi, Sở Diêm Đình trực tiếp bắt lấy cánh tay cô.

Lạc Nhan Vũ không kịp phản ứng, chiếc áo thun trên người bị anh kéo xuống ngực, vết bầm tím dày đặc liền hiện rõ trước mắt anh.

Quả nhiên là cô!

Chẳng trách!

Sở Diêm Đình nhớ rõ mỗi một dấu vết mình lưu lại trên người cô, nhìn cô gái nhỏ trước mắt biểu tình cứng đờ, anh kéo áo cô lên, giọng điệu nhẹ nhàng đến không ngờ, "Lên xe."

Tài xế cung kính đứng một bên nhìn thấy ông chủ kéo áo Lạc Nhan Vũ liền sợ ngây người, bây giờ ông chủ còn để cô ấy lên xe của mình?!

Chưa từng có, chưa từng nghe thấy.

"A!" Lạc Nhan Vũ phản ứng chậm vài nhịp, cổ áo đã được người đàn ông kéo kỹ, cô mới phản ứng lại, "Đồ lưu manh!"

Một tay cô chỉ vào Sở Diêm Đình, tay kia che ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sợ hãi.

"Lên xe."

Sở Diêm Đình lặp lại lời nói một lần, anh vốn là người không thích nói hai lần, nhưng đối mặt với cô gái nhỏ này, anh dường như lại phá bỏ thói quen của mình hết lần này đến lần khác vì cô...

Lạc Nhan Vũ thu tay lại, lui về phía sau hai bước, "Tôi... Tại sao tôi phải lên xe? Đã tiễn anh ra khỏi nhà, tôi phải qua nhà bạn trai. "

Vừa mới nói đến bạn trai, Sở Diêm Đình đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt, anh trực tiếp ôm Lạc Nhan Vũ lên xe.

Sau khi đem cô gái nhỏ nhét vào trong xe, Sở Diêm Đình đè nén tính khí của mình, sắc mặt giận dữ cũng bị áp chế xuống.

Tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn bị Lạc Nhan Vũ nhìn ra, Lạc Nhan Vũ có chút không hiểu người đàn ông này đang êm đẹp thì giận cái gì, chờ đã...

Không phải là anh ta đã phát hiện ra cô gái đêm đó không phải chị gái cô chứ?

Không, không thể!

Cô và chị gái lớn lên giống nhau như đúc, ngoại trừ cha mẹ có thể phân biệt được, ngay cả bạn học rất quen thuộc vẫn nhận nhầm các cô, cô cũng không tin Sở Diêm Đình mới thấy một lần này có thể nhìn ra...