Chương 19: Dùng tư thế xi tiểu để đâm huyệt, cùng lúc vừa bị đâm vừa đi tiểu (1)

Lạc Nhan Vũ run lên, hai tay cô không biết nên đặt ở đâu, cô chỉ muốn đứng ở xa nhìn, nhìn anh kết hôn là tốt rồi...

Nhưng bây giờ...

"Em..."

Không đợi cô nói hết, Cố Trạch Ngôn buông cô ra: "Anh dẫn em đi, anh đã chuẩn bị xong tất cả. Miễn là em muốn đi với anh, chúng ta sẽ không quay lại đây nữa.”

Cố Trạch Ngôn thâm tình nhìn cô gái trước mắt, anh biết tất cả, mặc dù không ai nói cho anh biết, anh đoán cũng có thể đoán được tám chín phần.

Ánh mắt bỏ qua dấu vết trên cổ cô, trong lòng chua xót, "Nhan Vũ... Em đồng ý với anh được không? Chúng ta sẽ rời đi ngay.”

Trong khi đó.

Đại sảnh khách sạn đang rất náo nhiệt, người đàn ông mặc âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng đi vào, người đàn ông vừa vào trong đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không ít tổng giám đốc doanh nghiệp lớn biết anh nhất thời sáng mắt, muốn đi lên chào hỏi nhưng lại phát hiện sắc mặt của anh có chút không thích hợp, liền sợ hãi đành phải đứng tại chỗ.

Toàn bộ đại sảnh từ cảnh tượng ồn ào ban đầu, đã biến thành trạng thái bàn tán xôn xao...

Cha Cố từ trong miệng bạn tốt biết được người nọ chính là Sở Diêm Đình, trong lòng ông run lên, vội vàng tiến lên chào hỏi, dù sao bọn họ là chủ nhà.

"Sở tổng..."

Hai chữ vừa nói ra.

Sở Diêm Đình lười biếng ngồi dựa vào ghế mang theo ánh mắt nguy hiểm mở miệng, "Có thể mời quý tử của ông ra đây một chút không?”

Cha Cố trong lòng lộp bộp một tiếng, Trạch Ngôn? Chẳng lẽ Trạch Ngôn quen biết vị nhân vật lớn này?

"Được chứ."

Năm phút sau.

Đội trưởng của hơn mười trực thăng vây quanh khách sạn gọi điện thoại tới, Sở Diêm Đình bình tĩnh nhận lấy, bên tai liền truyền đến, "Sở tổng, đúng như trong dự liệu của ngài, quả nhiên Lạc tiểu thư đã lên máy bay, cũng may vừa rồi đã tháo dầu của máy bay kia..."

Lời của đội trưởng còn chưa dứt, Sở Diêm Đình cầm điện thoại di động trong tay ném ra hình vòng cung, ‘rầm’ một tiếng, điện thoại di động bị nện nát bét trên sàn khách sạn...

Sở Diêm Đình sắc mặt đen đến đáng sợ, chuyện khiến anh tức khó chịu nhất vẫn xảy ra...

...

Vài giờ sau.

Lạc Nhan Vũ ngồi ở ghế phụ của Rolls-Royce.

Cô không ngừng quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô biết anh đang tức giận, nhưng tình huống trước đó, cô...

Lúc đó cô nghe thấy cha Cố Trạch Ngôn gọi anh qua, dọa cô không nói hai lời liền đồng ý Cố Trạch Ngôn...

Ai biết Sở Diêm Đình lại đề phòng kỹ như vậy, toàn bộ khách sạn đều bị người của anh ba tầng ngoài ba tầng trong bao vây kín kẽ...

Cô đã tính sai...

Nhưng bây giờ, cô biết rằng ...

Nhất định là không chịu nổi.

Trở lại nhà họ Sở.

Lạc Nhan Vũ tự giác thay trang phục hầu gái, cô quỳ gối trong phòng khách, tỏ vẻ hối lỗi...

Sở Diêm Đình nhìn nhất cử nhất động của cô, lửa giận nghẹn trong lòng anh cũng bộc phát ra...

"Lạc Nhan Vũ, cho dù cô có chết đi, linh hồn của cô cũng thuộc về tôi. Huống chi, bây giờ cô vẫn còn sống.”

Anh đến bên cạnh, nâng ngón tay thon dài lên, nắm cằm cô, lời nói lạnh như băng, không chứa chút tình cảm, nhưng giọng điệu bá đạo đến cực điểm làm cho người phụ nữ quỳ gối trước mặt anh run rẩy không thôi, cả người không ngừng run rẩy...

Cô gái quỳ trên mặt đất, nhan sắc tuyệt đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng to bằng lòng bàn tay, vừa mịn màng vừa mềm mại, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ đáng thương, trên người mặc một bộ trang phục hầu gái màu trắng đen vừa vặn, trang phục hầu gái làm dáng người cô được phô ra vô cùng sinh động, đặc biệt là nửa người trên hai bầu vυ" khổng lồ kinh hồn...

Từ góc độ của anh nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy rãnh ngực sâu hút chết người của Lạc Nhan Vũ, anh buông cằm cô ra, xoay tay nắm lấy thắt lưng nhỏ uyển chuyển, ôm cô lên, "Cho nên, cô muốn đi tìm hắn ta sao? ”

Trên mặt cô gái không có bất kỳ biểu cảm gì, cho đến khi cô nhận thấy một vật nào đó ở háng người đàn ông đã căng trướng, chống lên bụng cô, mặt mày thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Đúng vậy. Tôi muốn đi tìm anh ấy.”

Giọng điệu kiên quyết, không chút do dự.

Đôi mắt chim ưng hẹp dài của Sở Diêm Đình hơi híp lại, toàn thân tản ra một luồng hởi thở nham hiểm, hai người nhìn nhau thật lâu, anh không kiềm chế được, đôi môi mỏng chậm rãi mở ra, "Cô nói xem nếu hắn ta chết. Có phải cô sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi cả đời không?”

Vừa dứt lời, đúng như anh dự đoán, trên gương mặt không thay đổi của cô gái nhỏ quả nhiên hiện lên sự bối rối.

Lạc Nhan Vũ biết Cố Trạch Ngôn là điểm yếu cả đời của cô, cho dù muốn cô chết, cô cũng không cho phép Cố Trạch Ngôn phải chịu một chút tổn thương nào.

Đôi mắt ngấn nước của người phụ nữ chớp chớp hai cái, sau đó mạnh mẽ kìm lại nước mắt, cô cúi đầu ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông phía trước.

Cô biết, chỉ cần cô chủ động một chút, người đàn ông này sẽ nghe theo cô, bất kể chuyện gì...

Đúng như vậy, mối quan hệ hiện tại của cô và anh, tất cả là vì Cố Trạch Ngôn...

"Anh là anh rể của em, chị gái bởi vì nhìn thấy chúng ta, ở cùng một chỗ... Chị ấy đến bây giờ... Vẫn còn hận em..."

Lạc Nhan Vũ cả người không ngừng run rẩy, cho dù cô muốn mình phải thật bình tĩnh nhưng giọng nói yếu ớt bất lực kia, hoàn toàn đã bán đứng cô.

Cô sợ anh, sợ tận đáy lòng...

"Ồ? Cho nên bây giờ Vũ đang cố ý chuyển đề tài sao?" Sở Diêm Đình trực tiếp nói ra tâm tư của cô.

Lạc Nhan Vũ đã chuẩn bị tốt, vừa về đến nhà liền rào trước đón sau, sau đó sẽ đối đầu trực tiếp với anh, cuối cùng lại bị anh nhìn ra...

Không nghĩ tới đã bị anh nhìn thấu tất cả.

Người đàn ông kinh khủng!

Cô hoàn toàn không phải là đối thủ.

"Anh cho em một cơ hội giải thích." Sở Diêm Đình dán lên bên tai cô.

"Em chỉ muốn xem anh ấy kết hôn. Thật đấy... Ban đầu em muốn nhìn từ xa là tốt rồi... Nhưng anh ấy đột nhiên đến, anh ấy nói, muốn đưa em đi... Đúng lúc em sợ nên..."

Thành thật mọi chuyện, Lạc Nhan Vũ biết Sở Diêm Đình không tin lời mình nói, cho dù là thật, anh cũng sẽ không tin.

Cô đã chuẩn bị chịu chết, cô luôn cảm thấy mặt mình sẽ bị giáng một cái tát, theo bản năng cô nhắm mắt lại.

Nhưng, trên má không có chút đau đớn nào, nhưng đôi môi của cô bị chặn lại.

Cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mắt không chút khoảng cách với mình, trong lòng có chút bối rối.

...

Một ngày sau.

Ở nước ngoài.

Lạc Nhan Vũ vẻ mặt mơ màng từ trên máy bay đi xuống, ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện kia, Sở Diêm Đình không hiểu sao lại làm cô ngất đi, sau đó hình như cô ngủ suốt một ngày. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ngồi trên máy bay.

Phải, là trên máy bay.

Tất cả mọi thứ đến một cách khó hiểu.

Người đàn ông cao lớn nắm tay người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, hai người từ trên máy bay riêng bước xuống.

Lạc Nhan Vũ nhìn cảnh vật trước mắt, nơi này giống như một tòa lâu đài, biệt thự xa hoa rộng lớn làm cô không thể tin được.

Thì ra Sở Diêm Đình giàu như vậy...