Chương 14: Mặc đồ hầu gái quỳ trong phòng khách bị đâm đến nước bắn tung tóe (2)

"Bởi vì."

Anh yêu em!

Trong lòng Sở Diêm Đình thầm trả lời ba chữ ngắn ngủi đó, nhưng miệng thì, "Bởi vì vui vẻ.”

Lý do này, Lạc Nhan Vũ tin tưởng không chút nghi ngờ, dựa vào tính cách biếи ŧɦái Sở Diêm Đình chính là như vậy...

"Nhưng mà, tại sao anh lại xuống tay với nhà tôi? Mặc dù chị gái thật sự làm chuyện có lỗi với tôi, nhưng..."

Nói được một nửa, người đàn ông xen vào, cắt ngang lời nói của cô, "Anh nhớ sau đêm đó Vũ về nhà, hình như bị bà Lạc và ông Lạc phạt quỳ cả ngày, đây xem như là trừng phạt bọn họ. ”

Đêm đó?

Cả một câu, chỉ có hai chữ "đêm đó" bị Lạc Nhan Vũ chú ý tới, đêm đó là đêm nào...

Đồng tử của cô co rút lại, đột nhiên hiểu được điều gì đó, "Anh biết từ khi nào! ”

Chẳng trách!

Chẳng trách!

Thì ra tất cả đều do anh bày mưu tính kế!

Chẳng trách!

Lạc Nhan Vũ rốt cuộc cũng hiểu, thì ra, trước giờ mình vẫn bị anh giở trò, đùa bỡn!

"Sở Diêm Đình!" Cô gằn lên giận dữ, hét xong, cô bình tĩnh lại, "Tôi đồng ý với anh.”

“Vũ thật ngoan!” Sở Diêm Đình không khỏi khen ngợi, cô bỗng nhiên nghe lời khiến anh cảm thấy bất ngờ, thật là một chú cừu nhỏ dễ thương, anh có chút tò mò chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bộc phát.

...

Trong lòng Lạc Nhan Vũ vẫn đang rất kìm chế, vì Cố Trạch Ngôn, cô sẽ nghe lời anh mọi chuyện...

Sở Diêm Đình cầm một bộ trang phục hầu gái đi đến bên cạnh cô, ném len sôfa, "Thay vào.”

Phòng khách nhà họ Sở, người đàn ông tao nhã nhìn cô gái nhỏ đứng trước sôfa thay quần áo, anh đã cùng chơi với cô, hiện tại đã đến lúc cô cùng chơi với anh...

Một thân mặc lên bộ đồ hầu gái vừa vặn, đem dáng người Lạc Nhan Vũ bày ra vô cùng rõ nét, hai bầu vυ" lớn ép vào nhau như muốn nhảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay lộ vẻ đầy tiều tụy, cả đêm, cô không ngủ được, cô nhớ tới chị của mình, mặc dù cô biết, từ trước đến nay mọi sự quan tâm chị đối với cô đều là giả, nhưng như vậy vẫn tốt hơn bị Sở Diêm Đình giam cầm...

Trong lòng cô càng nhớ Cố Trạch Ngôn...

Bàn tay thon dài của người đàn ông ôm cô vào lòng, anh thì thầm: "Làm sao bây giờ? Vũ lại thành công câu dẫn anh. ”

Đồng tử Lạc Nhan Vũ co rút lại, đáy mắt cô thoáng hiện lên vẻ chán ghét, rồi lại bày ra khuôn mặt tươi cười, "Sở tiên sinh, tôi nhớ rõ trong hợp đồng không viết tôi phải bán thân.”

Người đàn ông không chút suy nghĩ thốt ra, "Vậy thì bây giờ anh thêm vào.”

Đây là một câu khẳng định.

Sở Diêm Đình đã tính toán chuẩn, vì không có điều này cô mới chịu ký hợp đồng.

Tất cả mọi thứ, anh đều nắm trong lòng bàn tay.

"Tôi cho rằng trước kia tôi chỉ là bạn tình của Sở tiên sinh, không nghĩ tới Sở tiên sinh lại vì người như tôi mà tốn nhiều công sức bày ra nhiều âm mưu như vậy, tôi có điểm nào hấp dẫn Sở tiên sinh? Tôi nhất định sẽ thay đổi nó!”

Lạc Nhan Vũ nói rất nghiêm túc, đáy mắt không ngừng hiện lên sự chán ghét, cô thật sự rất chán ghét người đàn ông biếи ŧɦái này.

Người đàn ông đương nhiên không để ý đến lời nói của cô, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay lạnh lẽo hướng mông cô sờ soạng, một tay không bao phủ hết được, ngắn ngủi mười ngày, anh phát hiện dáng người Vũ Vũ càng mê người...

Lạc Nhan Vũ để mặc Sở Diêm Đình kéo quần tất cô vừa mặc ra, cởi luôn qυầи ɭóŧ màu trắng tinh khiết...

Cô dựa vào l*иg ngực anh, "Ngay từ đầu anh đã biết, vì sao không nói sớm? ”

Việc đã đến nước này, Sở Diêm Đình cũng không giấu diếm cô, "Nói ra, Vũ sẽ ngoan ngoãn cho anh làʍ t̠ìиɦ sao? Ừm. Vũ thật sự rất tuyệt, vì người chị gái luôn đối với mình không tốt kia nén giận đến mức khiến anh phải kính nể.”

Lạc Nhan Vũ sắc mặt xanh đen, cô không hiểu vì sao cha mẹ lại thiên vị như vậy, cô chỉ biết từ nhỏ đến lớn chỉ có chị gái đối với cô là tốt nhất, mặc dù chỉ là giả bộ...

Thân dưới trống rỗng, Sở Diêm Đình một tay vuốt ve mông, tay kia thò vào áo Lạc Nhan Vũ chui vào trong ngực, nắm lấy một bầu vυ" lớn.

Dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng dựng lên lều vải thật lớn, Sở Diêm Đình hô hấp nặng nề, anh tới gần hôn lên vành tai nhỏ của Lạc Nhan Vũ, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ liếʍ vành tai, như có như không còn hướng trong ốc tai duỗi vào...

Lạc Nhan Vũ cả người sắp mềm nhũn xuống, cô chịu không nổi cảm giác này, mỗi một lần vành tai bị anh liếʍ liếʍ, dâʍ ɖị©ɧ trong tiểu huyệt sẽ tiết ra càng nhanh, hình như đã bị anh phát hiện bí mật này, mỗi lần cô cố nén không muốn để mình chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, anh sẽ liếʍ lỗ tai cô, mà lỗ tai giống như là một cái công tắc, liếʍ vài cái, liền triệt để đem cô bán đi.

"Vũ Vũ ướt..." Sở Diêm Đình buông lỗ tai ra, thanh âm của anh hơi khàn khàn, bàn tay to đặt trên mông không biết từ khi nào hướng tiểu huyệt thăm dò, hai mảng môi âʍ ɦộ phấn nộn bị ngón tay không ngừng đùa giỡn, lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ làm ướt đẫm tay anh...

Lạc Nhan Vũ cắn chặt răng, cô không muốn để mình phát ra bất kỳ tiếng rêи ɾỉ xấu hổ nào.

Sở Diêm Đình kéo cô, đặt cô xuống sàn nhà, anh ép lên người cô...

Lạc Nhan Vũ trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông trên người đang một tay cởϊ qυầи áo, trong lòng cân nhắc một hồi, cô chờ quần áo của anh cởi hết ra, nâng hai chân thon dài lên, quấn lấy eo rắn chắc của anh, "Sở tiên sinh, không lẽ người nhà của anh không sắp xếp hôn sự cho anh sao? ”

Lạc Nhan Vũ tận sâu trong lòng hiểu được, đối mặt với đối thủ như Sở Diêm Đình, nếu cô phản kháng, chỉ làm cho mình chết rất thảm, ngược lại, nếu cô ngoan ngoãn thuận theo, cô tin Sở Diêm Đình sẽ không làm khó mình.

Những người ngu ngốc sẽ chọn cái trước, còn cô, tất nhiên chọn cái sau.

Nhưng mà cô vĩnh viễn không biết, ở chỗ Sở Diêm Đình, cả hai đều là không có hiệu quả, đương nhiên chỉ giới hạn với một mình cô!

“Vũ muốn hỏi gì?” Sở Diêm Đình nghe được lời của cô, trong mắt hiện lên một vẻ thú vị.

"Sở tiên sinh cũng nên cưới một Sở phu nhân vào cửa chứ? Tôi cảm thấy cha mẹ Sở tiên sinh chắc cũng sắp xếp mối hôn sự môn đăng hộ đối cho Sở tiên sinh..."

Nói được một nửa, đôi môi anh đào líu lo không ngừng của Lạc Nhan Vũ đã bị người đàn ông chặn lại.

Cô trừng mắt, sửng sốt nhìn nụ hôn bất ngờ, sau đó nhắm mắt lại.

Sở Diêm Đình bị cô chọc giận, còn muốn anh cưới người phụ nữ khác?

Nghĩ thật hay?

Anh không được tốt như cô mong muốn.