“Trẫm không muốn mặc,” Triệu Tê nói, “Vốn dĩ long bào đã rất bất tiện, tay áo rộng vừa to như vậy, lại khoác thêm áo choàng nữa thì làm sao nướng vịt được?”
Hạ Trường Châu liếc nhìn cổ tay lộ ra ngoài của Triệu Tê, "Để ta xem."
Triệu Tê cảm thấy ấm áp, Hạ Thường Chu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, "Có chút lạnh, Hoàng Thượng, ngài tốt nhất vẫn nên kéo tay áo xuống."
Màu da của Hạ Trường Châu đen hơn rất nhiều so với Triệu Tê, bởi vì quanh năm y phải ở bên ngoài, khi hai người đặt tay cạnh nhau, sự tương phản vô cùng rõ ràng. Triệu Tê hâm mộ nói: “Làn da của ngươi thật tốt.”
Hạ Trường Châu cười nhạo một tiếng, nói: “Da của Hoàng Thượng mới thích chứ, trắng trắng nộn nộn.”
Triệu Tê phe phẩy ngón tay: “Đại nam nhân ai lại trắng trắng nộn nộn chứ, trông yếu đuối chết đi được.”
Tay Hạ Trường Châu đưa lên khuỷu tay Triệu Tê, buông tay áo của cậu xuống: “Để ta giúp Hoàng Thượng nướng vịt.”
Triệu Tê cũng không kiên trì nữa, ngồi sang một bên nhìn Hạ Trường Châu nướng thịt. Giang Đức Hải khoác áo choàng cho cậu, hỏi: “Hoàng Thượng, hôm nay có cần đem hoa đào đến Túy Thư Trai không?”
Triệu Tê không chút suy nghĩ nói: “Người ta đã không cần, trẫm còn đưa làm cái gì.”
Giang Đức Hải do dự muốn nói lại thôi: "Vâng."
Triệu Tê liếc hắn một cái, nói: "Muốn nói gì thì nói đi."
“Hoàng Thượng, nô tài nghe cung nữ ở Túy Thư Trai nói, sáng sớm hôm nay Dung công tử đã vứt hết hoa đào Hoàng Thượng đem đến mấy ngày nay.”
Triệu Tê không có phản ứng gì: "Vứt rồi thì thôi, còn muốn trẫm đến nhặt về hay gì."
Giang Đức Hải: "Hoàng Thượng, tùy ý vứt bỏ vật được ngự ban, có phạt tội chết cũng không quá đáng."
Triệu Tê chớp chớp mắt, "Những thứ đó thì có ích lợi gì chứ, trẫm cũng không nỡ gϊếŧ y."
Giang Đức Hải bất đắc dĩ nói: "Vâng."
Hạ Trường Châu nghe vậy thì cười nói: “Đây hẳn là giống như câu mà người trong cung thường nói, được sủng sinh kiêu?”
Đêm xuống, tướng phủ.
Tiêu Thế Khanh đang uống rượu một mình dưới ánh trăng trong sân thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nói: “Tới rồi.”
Người tới cũng không hề hành lễ, y trực tiếp ngồi đối diện hắn, rót cho mình một ly rượu rồi uống hết trong một ngụm. “Rượu của tướng phủ quả nhiên ngon hơn rượu trong hoàng cung.”
Tiêu Thế Khanh cười nhạo: “Lời này của Hạ tiểu tướng quân là đang nói bổn tướng đi quá giới hạn sao?”
"Thừa tướng cũng sợ người khác dị nghị sao?"
Tiêu Thế Khanh không tỏ ý kiến, “Triệu Tê kia thế nào?”
Hạ Trường Châu suy nghĩ một chút, nói: “Cánh gà nướng của y ngon lắm.”
Tiêu Thế Khanh đặt ly rượu xuống, chậm rãi nói: “Bổn tướng không có bảo ngươi ăn nhậu chơi bời ở trong cung.”
“Ta biết, nhưng cũng có ảnh hưởng gì đâu.” Hạ Trường Châu nói: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thể tin được Triệu Tê bây giờ và tên hoàng đế hoang da^ʍ vô độ kia là cùng một người.”
Tiêu Thế Khanh nhẹ nhàng gật đầu: “Ta hiểu.”
"Rốt cuộc là cái gì có thể khiến tính tình của một người đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?"
Tiêu Thế Khanh cười nói: “Không lẽ là do long mạch sao?”
Hạ Trường Châu tò mò hỏi: “Long mạch gì?”
Tiêu Thế Khanh trả lời một nẻo: "Triệu Tê ngày xưa tuy rằng hoang đường, nhưng rất dễ dàng xử lý. Còn Triệu Tê bây giờ khiến ta không thể biết được rốt cuộc y đang nghĩ gì."
Hạ Trường Châu nhớ lại cảnh Triệu Tê dùng bút lông phết dầu lên cánh gà, nói: “Theo ta thấy, Triệu Tê bây giờ càng ít suy tính hơn trước”.
"Chưa chắc." Tiêu Thế Khanh trầm ngâm một lát, "Ngươi tiếp tục ở lại bên cạnh y, nếu phát hiện được gì thì lập tức tới báo cáo."
Hạ Trường Châu gật đầu, ngáp một cái: "Biết rồi."
Tiêu Thế Khanh liếc y một cái, “Trước đây phải miễn cưỡng làm, nhưng lần này ngươi có vẻ vui vẻ đồng ý quá nhỉ.”
Hạ Trường Châu cười nói: “Thừa tướng, người không thấy Triệu Tê bây giờ rất đáng yêu sao.”
Tiêu Thế Khanh bỗng nhiên nhớ tới tiểu hoàng đế say rượu ôm lấy cánh tay của mình khóc lóc nói không muốn chết, nhấp một ngụm rượu nói: “Ta lại không nghĩ vậy.”