Triệu Tê dừng bước chân lại: "Đây không phải là việc trẫm sẽ làm sao? Dung Đường chính là đầu quả tim của trẫm!"
Từ góc độ của nguyên chủ, Dung Đường thực sự đáng bị gϊếŧ. Nhưng với tư cách là độc giả của《Đại Tĩnh vô cương》, Triệu Tê lại rất thích Dung Đường, một người tài sắc vẹn toàn, một đại tài tử một thân ngạo cốt. Hiện tại nếu gϊếŧ y mất thì cậu sẽ rất luyến tiếc, hơn nữa cậu cũng không biết nếu Dung Đường chết thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với cốt truyện ban đầu. Sau nhiều lần cân nhắc, cậu quyết định vẫn là nên để y ở yên đó, đợi đến khi cậu nắm rõ cốt truyện thì tính tiếp.
Giang Đức Hải đi theo Triệu Tê nhiều năm, biết rõ tính tình Triệu Tê, biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Triệu Tê trở về Cung Ung Hoa, tẩm cung của nguyên chủ, cung nữ lập tức tới giúp cậu cởi y phục. Triệu Tê giật mình: "Ngươi làm gì vậy?"
Cung nữ sắc mặt tái nhợt, quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết…”
Những cung nữ khác cũng cúi đầu, nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Triệu Tê cũng biết đại kháo tại sao họ lại sợ cậu như vậy. Theo mô tả trong《 Đại Tĩnh vô cương 》, nguyên chủ Triệu Tê là người không học vấn không nghề nghiệp, cực kỳ tàn bạo, hơn nữa vì mắc bệnh khó nói nên tâm lý lại càng thêm biếи ŧɦái. Hắn không thể cảm nhận được sự vui sướиɠ của nam nhân, liền dùng những thủ đoạn khác để thay thế sự vui sướиɠ này. Hắn đã phát minh ra nhiều đạo cụ khác nhau, thu thập đủ loại xuân dược. Một khi ai đó mắc sai lầm, người đó sẽ trở thành mục tiêu của hắn, chịu đủ kiểu lăng nhục, sống không bằng chết.
Triệu Tê cảm thấy đầu đau nhức, cậu xua tay nói: "Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn yên lặng."
Cung nữ tựa hồ như sống sót sau tai nạn: "Vâng."
Giang Đức Hải đi tới hỏi: "Hoàng Thượng, long thể của ngài không khỏe sao? Có muốn mời thái y đến xem không?"
"Không cần," Triệu Tê nói, "Ngươi cũng lui ra đi."
Sau khi Giang Đức Hải rời đi, chỉ còn lại Triệu Tê ở trong tẩm cung. Cậu tìm thấy một chiếc gương, tự đánh giá chính mình một phen. Ừm, tuy không đẹp trai bằng khuôn mặt ban đầu của cậu, nhưng cũng xem như thanh tú, nước da trắng nõn, đôi mắt rất to nhưng hơi lùn, nhìn qua là thấy thiếu dương khí, không có tinh thần.
Ha ha, thân thể này mà có đủ dương khí mới là chuyện lạ.
Triệu Tê thay y phục, nằm xuống long sàng, suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình.
Nguyên chủ đăng cơ lúc tám tuổi, nhưng đến khi mười bốn tuổi, tiểu đệ kia vẫn không đứng dậy được, các thái y trong cung đều bó tay. Mẫu thân của nguyên chủ là Ôn Thái Hậu vô cùng sốt ruột, âm thầm triệu tập danh y khắp thiên hạ đến chẩn trị cho nguyên chủ. Nguyên chủ đã uống rất nhiều loại thuốc khác nhau, nhưng cơ thể không có dấu hiệu cải thiện chút nào. Bởi vì chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của thiên tử, Ôn Thái Hậu đã ban nghiêm lệnh mọi người biết đều phải giữ bí mật, ai để lộ đều sẽ phải chết. Dù vậy, trong lòng nguyên chủ vẫn chịu tổn thương, càng lớn lên tâm lý càng trở nên biếи ŧɦái vặn vẹo. Hắn không quan tâm đến việc triều chính, ham mê tửu sắc, quanh năm suốt tháng chẳng thượng triều được mấy lần, mọi việc liên quan đến quốc sự đều do Ôn Thái Hậu cùng các đại thần phụ trách xử lý.
Ôn Thái Hậu là cao thủ đấu tranh chính trị, nhưng bà lại vô cùng cung chiều nguyên chủ, luôn tỏ vẻ làm ngơ trước những hành động xấu xa của hắn. Sau khi Ôn Thái Hậu qua đời, nguyên chủ mất đi chiếc ô che chở bảo vệ mình, những nhân sĩ chính phái vốn căm ghét hắn từ lâu đã đoàn kết nổi dậy, khởi binh tạo phản, xông thẳng một đường từ phương bắc vào kinh thành, bắt sống nguyên chủ.