Chương 28

Dung Đường cũng không để ý nhiều đến cành hoa đào này, chỉ sai cung nữ bên cạnh lấy một ít nước để cắm hoa. Không ngờ ngày hôm sau, trước cửa sổ phòng y lại xuất hiện một cành hoa đào mới.

Cung nữ Cẩm Nịnh cũng cảm thấy kỳ lạ: "Công tử, rốt cuộc là ai tặng người hoa đào này nhỉ?"

Tong tay Dung Đường cầm một cuốn sách, không ngẩng đầu lên: “Không biết.”

Cẩm Nịnh cẩn thận thay nước cho cành hoa đào, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là Hoàng Thượng?”

Kể từ khi Dung Đường bị ép vào cung, hoàng đế cứ hai ngày lại ban thưởng cho Túy Thư Trai, phần lớn là vàng bạc hoặc là ngọc bích, đồ cổ và bảo vật, cũng biết sở thích của y mà tặng một ít tranh chữ của danh gia, sách quý tiền triều, mỗi thứ đều vô cùng giá trị, hoa đào này mặc dù đẹp mắt, nhưng lại vô giá trị, không giống như những thứ mà hoàng đế ban tặng.

Dung Đường bình tĩnh nói: "Không đâu."

"Vậy chắc là cung nữ nào đó trong cung rồi." Cẩm Nịnh cười nói: "Công tử xinh đẹp như vậy, thường xuyên có những tiểu cung nữ không hiểu chuyện đến Túy Thư Trai lén lút nhìn trộm người!"

Dung Đường không nói thêm gì nữa. Khi màn đêm buông xuống, y không trở về phòng mà ở lại đọc sách trong thư phòng. Thư phòng đối diện với phòng ngủ của y, khi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy gió thổi cỏ lay bên ngoài phòng ngủ.

Đến lúc tắt đèn, các cung nữ và thái giám đều đã ngủ, một bóng người từ cửa hông lẻn vào Túy Thư Trai, tay cầm thứ gì đó rồi đi thẳng vào phòng ngủ của y.

Dung Đường: "..."

Triệu Tê cảm thấy mình đường đường là một hoàng đế, lại đi làm cái việc lén lút như ăn trộm đến tẩm cung của nam sủng của mình, tim như đập 180 nhịp một phút, thực sự không phải là điều dễ dàng. May mắn thay, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cậu đặt cành hoa đào trước cửa sổ, chưa kịp quay người thì một giọng nói vang lên từ phía sau: “Khụ khụ —”

"!!!"

Triệu Tê giống như một con thỏ, giật mình đến mức dí sát vào tường, thuận tay cầm món "vũ khí" lên, quay lại dùng cành hoa đào chỉ vào người phía sau, "Ai?!"

Dung Đường cúi đầu nhìn đầu cánh hoa, khẽ cau mày: "Thật sự là người."

Sau khi nhìn rõ người, Triệu Tê vẫn không hề thả lỏng mà càng lo lắng hơn. Cậu làm vẻ mặt ủ rũ, buộc mình phải bình tĩnh: “Trẫm chỉ đi ngang qua thôi, không phải muốn tìm ngươi để thị tẩm, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

Dung Đường hỏi: “Mấy cành hoa đào hai ngày trước cũng là do người tặng?”

Triệu Tê hạ cành hoa đào xuống nói: “…Ừm.” Chỉ là hai ngày trước cậu đã yêu cầu thái giám đem tới, còn hôm nay, cậu cùng Ôn Thái Hậu dùng bữa khuya, khi trở về cung thì tình cờ đi ngang qua Túy Thư Trai nên đích thân đến gửi hoa luôn, thể hiện tấm lòng thăm bệnh.

Đôi mắt của Dung Đường hơi tối lại. Chẳng lẽ muộn như vậy rồi mà hoàng đế lẻn vào Túy Thư Trai chỉ để tặng một cành hoa đào sao? Hay là người này lại muốn giở trò gì?

"Vì sao?"

Triệu Tê: "Hả?"

Dung Đường Vìmang vẻ mặt bình tĩnh: “Sao lại tặng hoa đào cho ta?”

Triệu Tê gãi đầu, "Chỉ là... Hi vọng ngươi sẽ sớm bình phục, tràn đầy sức sống như cành hoa đào nở rộ này."

“Tràn đầy sức sống…” Trong mắt Dung Đường tràn ngập sự im lặng chết chóc, sức sống của y đã tiêu tán hoàn toàn vào ngày y bị đưa vào hậu cung rồi, chỉ còn lại một cái vỏ. Y sinh ra trong một gia đình thư hương, ngay kỳ khoa cử đầu tiên đã thi đỗ Thám Hoa, đáng lẽ giờ này y phải làm quan trong triều, chứ không phải bị mắc kẹt giữa những bức tường đỏ gạch cao như một nữ tử thế này, còn mang danh dùng sắc mê hoặc lòng quân. Bởi vì y mà Dung gia ở kinh thành không thể ngẩng cao đầu, phụ thân thúc bá còn bị đồng liêu chế giễu. Mà tất cả những điều này đều là do người trước mặt này ban tặng.

Triệu Tê lo lắng nhìn Dung Đường. Ánh trăng đêm nay vừa đẹp vừa lạnh, mà Dung Đường còn lạnh hơn cả ánh trăng.