Sau khi tiễn Thái Hậu, Triệu Tê nghiêm túc nói với Hạ Trường Châu: “Hạ tiểu tướng quân, ngươi nhất định phải bảo vệ trẫm thật tốt, có quá nhiều người muốn trẫm phải chết, không cẩn thận thì bọn họ sẽ thừa dịp trẫm ra khỏi cung mà xuống tay, ngươi nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ.”
Tiêu Thế Khanh nói: “Hóa ra người cũng tự biết điều này à.”
Triệu Tê rất tự tin: “Đương nhiên rồi.”
Hạ Trường Châu cúi đầu nhìn Triệu Tê: “Có phải Hoàng Thượng rất sợ chết không.”
"Nói nhảm, ai mà không sợ chết."
Hạ Trường Châu ấn một cái lên vai Triệu Tê, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ Hoàng Thượng.”
Triệu Tê lập tức cười rạng rỡ: "Thừa tướng, ngươi nhìn xem, tiểu tướng quân quả nhiên là một trung thần, y nói sẽ bảo vệ trẫm!" Chuyện này đúng thật là hiếm thấy, ngoài Ôn Thái Hậu ra, trong cung còn có người chủ động đối xử tử tế với cậu. Triệu Tê phải diễn vai hoàng đế không ai yêu, vạn người ghét lâu như vậy, bỗng nhiên có người không ghét bỏ cậu, cậu thực sự có chút kích động.
Tiêu Thế Khanh cười nói: “Có Hạ Trường Châu bảo vệ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền không cần thần nữa. Cho nên lần sau nếu Hoàng Thượng muốn say rượu thì nhớ tìm người khác đi nhé.”
"A?"
Tiêu Thế Khanh đứng dậy, vẻ mặt không lộ ra một chút cảm xúc gì: “Thần còn có việc phải làm, xin cáo lui trước.”
Triệu Tê và Hạ Trường Châu nhìn nhau, trên cây mộng bức có quả mộng bức, dưới cây mộng bức có người và ta.
"Thừa tướng nói vậy là có ý gì?" Triệu Tê hỏi.
“Không biết,” Hạ Trường Châu thản nhiên nói, “Ta chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của mấy kẻ làm văn thần như bọn họ.”
"Vậy không thèm đoán nữa. Hạ Trường Châu, trẫm cho phép ngươi tự do ra vào cung, bảo vệ an toàn của trẫm — à mà, trẫm có quyền này không nhỉ?" Triệu Tê không chắc chắn hỏi.
Hạ Trường Châu cười nói: “Hoàng Thượng, ngài có chút đáng yêu nha.”
Tâm tình Triệu Tê hỗn loạn, vậy mà lại cảm thấy cẩu hoàng đế này đáng yêu, tiểu tướng quân này chắc bị mù rồi. “Ngươi không biết trước đây trẫm đã làm gì sao?”
“Làm chuyện gì?” Hạ Trường Châu hỏi: “Từ lúc ta 5 tuổi thì phụ thân đã đưa ta lên núi luyện võ, 14 tuổi ta mới xuống núi đã lập tức đến doanh trại ở Tây Bắc, cho nên ta không biết nhiều về chuyện trong kinh.”
Thì ra là như vậy, khó trách y không có ác ý với tên cẩu hoàng đế này.
“À, nếu là về chuyện của Dung công tử thì ta vẫn biết đôi chút.”
"..." Được rồi, đúng là vui mừng quá sớm.
“Hoàng Thượng hẳn là rất thích Dung công tử nhỉ.”
"Hả? Đúng, đúng vậy."
Hạ Trường Châu ngồi trên ghế đá, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, cầm lấy một quả cam trên bàn lên, bóc vỏ, “Ta có thể hiểu được cách làm của Hoàng Thượng, bằng mọi giá phải giữ được người mà mình thích ở bên cạnh mình, nếu đã không có được trái tim thì lấy thân thể cũng không tệ.
Triệu Tê có chút kinh ngạc: "Ngươi cũng nghĩ thoáng quá nghỉ."
“Hoàng Thượng là vua của một nước, toàn bộ nam nữ trong thiên hạ này đều thuộc về Hoàng Thượng, bao gồm cả Dung Đường.”
"Đúng vậy đúng vậy."
Hạ Trường Châu bóc vỏ một quả quýt, nhét một nửa vào miệng, “Ừm, khá ngọt.” Phần còn lại đưa cho Triệu Tê: “Hoàng Thượng có muốn nếm thử không?”
Triệu Tê cầm lấy quả quýt nếm thử một miếng, cười nói: “Quả nhiên rất ngọt.”
Một cơn gió ấm thổi qua, mang theo mùi hoa đào nhàn nhạt, Triệu Tê đang ăn quýt, bên cạnh còn có một vị tướng quân trẻ tuổi không hề ghét cậu, tâm tình rất tốt, nghĩ tới Dung Đường cũng không thấy buồn bực.
Từ sau lần suýt bị Dung Đường đè bẹp, Triệu Tê chưa đến Túy Thư Trai lần nào nữa, cậu chỉ được Giang Đức Hải báo lại rằng sức khỏe của Dung Đường lúc tốt lúc xấu, cho dù y có uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng, thời tiết chỉ cần chuyển lạnh là y lại phải nằm trên giường vài ngày.
Cậu không dám gặp lại Dung Đường nữa, nhưng vẫn gửi quà chúc y mau chóng bình phục.
Hạ Trường Châu nhìn rừng hoa đào phía xa, nói: “Hoa đào nở đẹp thật đấy.”
Triệu Tê nhìn theo ánh mắt của y, nói: "Đúng vậy."
Buổi tối mùa xuân còn hơi lạnh, Dung Đường đã đi ngủ từ sớm, những cơn ho liên tục lặp lại khiến y không ngủ được, y dứt khoát xuống giường, mặc chiếc áo choàng lông cáo đi đến bên cửa sổ, thắp đèn rồi mở cửa sổ.
Một cành hoa đào trắng hồng nằm lặng lẽ bên cửa sổ phòng y.
Dung Đường ho nhẹ một tiếng, nhìn quanh nhưng không thấy ai cả. Y nhặt cành hoa lên, mặt ngọc trắng nõn, cánh hoa kiềm diễm — đúng là khuôn mặt đào hoa.