Chương 26

Ba người cùng nhau trở về đình hóng gió, Ôn Thái Hậu miễn lễ cho Tiêu Thế Khanh và Hạ Trường Châu, hỏi: “Tê Nhi, con đã tặng túi thơm mà ai gia đưa cho con chưa?”

Triệu Tê có chút xấu hổ: "Mẫu hậu, chuyện này trẫm sẽ nói với người sau, mẫu hậu cứ nghị sự với với thừa tướng bọn họ trước đi."

"Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tuyển hậu cho con." Ôn Thái Hậu thúc giục, "Mau nói cho ai gia biết, con đã tặng túi thơm đó cho ai, ai sẽ là con dâu tương lai của ai gia."

Triệu Tê điên cuồng ám chỉ: “Mẫu hậu, xin người đừng nói nữa.”

Tiêu Thế Khanh uống trà, như đang xem kịch: “Theo như vi thần thấy, con dâu tương lai của Thái Hậu họ Hạ.”

“Hạ?” Ôn Thái Hậu nghi hoặc nhìn Vân Tụ, “Hôm nay có quý nữ nào họ Hạ vào cung sao?”

Triệu Tê oán hận liếc nhìn Tiêu Thế Khanh, đang định giải thích thì Hạ Trường Châu bước tới nói: "Thái hậu đang nói túi thơm này sao?"

“Đúng vậy,” Ôn Thái Hậu càng kinh ngạc hơn, “Sao cái túi thơm này lại…”

Triệu Tê nói: “Mẫu hậu, là trẫm đưa cho Hạ tiểu tướng quân.”

Ôn Thái Hậu mở to mắt, “Tê Nhi, con…” Bà nhìn về Tiêu Thế Khanh cầu cứu, “Thừa tướng, là cái mà ai gia đang nghĩ sao?”

Tiêu Thế Khanh nhướng mày, không nói gì, Ôn Thái Hậu chỉ cho rằng là hắn lực bất tòng tâm, trong chốc lát liền nổi trận lôi đình, "Hoàng đế, người đang cố ý trêu chọc ai gia sao?! Người có một Dung Đường còn chưa đủ, còn dám nổi lên tâm tư này với Hạ tiểu tướng quân!”

“Chuyện này cũng không sao.” Tiêu Thế Khanh thản nhiên nói: “Hoàng Thượng có thể lập tiểu tướng quân làm Hoàng Hậu, sau đó phong Dung công tử làm Thục phi, đẹp cả đôi đường.”

Triệu Tê không thể chịu được bộ dáng chỉ sơ thế giới này không loạn của Tiêu Thế Khanh, bèn vặn lại: "Vậy thì nhân tiện phong thừa tướng làm Quý phi đi, ba người cùng vui."

Tiêu Thế Khanh nguy hiểm nheo mắt lại, hàn ý trên người hắn tỏa ra khiến Triệu Tê theo bản năng co rúm người lại. Hạ Trường Châu lại không sợ hắn, theo lời Triệu Tê nói: "Có thừa tướng ở đây, ta làm sao có thể làm Hoàng Hậu, nhìn phong thái của thừa tướng, càng giống chính cung nương nương hơn."

Tiêu Thế Khanh cười cười: “Không dám nhận.”

Triệu Tê thật sự không nói nên lời, cầu xin các ngươi làm người câm đi.

Ôn Thái Hậu hít một hơi khí lạnh, đỡ trán nói: “Không được rồi, đầu ai gia hơi choáng váng.”

Triệu Tê sợ bà bị huyết áp cao dẫn đến ngất xỉu, vội vàng nói: "Mẫu hậu, người hiểu lầm rồi, tiểu tướng quân nói y thích cái túi thơm đó, trẫm mới đưa cái túi thơm đó cho y."

Hạ Trường Châu nhìn túi thơm trong tay, lại nhìn Triệu Tê, trầm ngâm nói: "Thì ra cái này là muốn tặng cho Hoàng Hậu tương lai, vậy mà Hoàng Thượng lại đồng ý tặng cho ta..."

“… Ngươi cũng đừng gây rắc rối nữa.”

Triệu Tê cố gắng hết sức mới thuyết phục được Ôn Thái Hậu tin rằng cậu chỉ có mối quan hệ quân thần thuần khiết đối với Hạ Trường Châu và Tiêu Thế Khanh. Ôn Thái Hậu vì bị chấn kinh, uống hai chén trà mới hồi phục lại, bà vừa được Vân Tụ an ủi vừa nói: “Ai gia sợ các ngươi rồi.”

Vân Tụ nhắc nhở bà: "Thái Hậu, các vị quý nữ vẫn còn đang chờ ở trong rừng, người xem..."

Ôn Thái Hậu nhắm mắt lại nói: "Hôm nay để các nàng về trước đi, chỉ cần nói là ai gia không được khỏe, hôm khác chúng ta lại gọi các nàng vào cung thưởng hoa."

Cứ như vậy, buổi xem mắt đầu tiên của Triệu Tê đã kết thúc trong thất bại. Sau đó, Ôn Thái Hậu và hai người Tiêu Hạ bắt đầu bàn chuyện chính sự.

“Ba ngày sau, ai gia cùng Hoàng Thượng sẽ đến núi Mộc Dương, ở lại trên núi ăn chay mấy ngày, cầu phúc cho Đại Tĩnh. Sự an nguy của Ai gia và Hoàng Thượng trên núi đành giao cho Hạ tiểu tướng quân vậy.”

Sắc mặt Hạ Trường Châu càng nghiêm túc hơn: “Vi thần nhận lệnh.”

Ôn Thái Hậu gật đầu, quay về phía Tiêu Thế Khanh: “Trong khoảng thời gian này, đành nhờ Tiêu thừa tướng ở lại trong triều, tạm thời thay ai gia xử lý việc triều chính.”

Tiêu Thế Khanh gật đầu nói: "Vâng."

“Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi.” Ôn Thái Hậu ôm ngực nói: “Ai gia cũng muốn về Từ An Cung nghỉ ngơi.”