Chương 25

Triệu Tê vừa nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên liền biết y nhất định là một nhân vật phụ quan trọng trong sách. Nhìn trang phục của thiếu niên, có lẽ Triệu Tê cũng đã đoán được đại khái.

Thiếu niên nhìn thấy Triệu Tê sửng sốt, nụ cười càng tươi tắn hơn: "Hoàng Thượng sao cứ nhìn ta vậy, trên mặt ta có dính gì à?"

Tiêu Thế Khanh đứng ở trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, nửa thật nửa giả nói: "Hạ tiểu tướng quân, chú ý ngôn từ, cẩn thận đừng trở thành Dung Đường thứ hai."

Thiếu niên cười khẩy: “Làm sao một nam nhân luyện võ suốt ngày chạy lung tung bên ngoài như ta sao có thể được Hoàng Thượng nhìn trúng chứ?”

Lời nói của Tiêu Thế Khanh đã xác nhận phỏng đoán của Triệu Tê. Thiếu niên trước mặt chính là Hạ Trường Châu — một trong những nhân vật thứ chính trong《Đại Tĩnh Vô Cương》. Hạ Trường Châu là con trai duy nhất của Phủ Viễn đại tướng quân, y dụng binh như thần, trí dũng song toàn, còn có vẻ ngoài rất đẹp. Khác với phong thái đào hoa của Tiêu Thế Khanh hay sự lạnh lùng như sương giá của Dung Đường, Hạ Trường Châu ấm áp như lửa, hoạt bát nhanh nhẹn, là một thiếu niên lang tràn đầy sức sống từ đầu đến chân.

Trên dưới Hạ gia đều là những người trung liệt. Hạ Trường Châu bắt đầu theo phụ thân chinh chiến sa trường từ năm 14 tuổi, lập được vô số chiến công hiển hách. Sau khi Hoài Vương Triệu Đồng khởi binh tạo phản, Hạ Trường Châu lãnh đạo quân đội Hạ gia chiến đấu với phản quân trong nửa năm, thành công ngăn chặn phản quân bên ngoài tuyến phòng thủ cuối cùng ở phía nam, đồng thời tổ chức phản công để chiếm lại một số thành trì từ tay phản quân. Tuy nhiên, khi tin chiến thắng truyền về kinh thành, Tiêu Thế Khanh vốn đang định khen thưởng công trạng của y thì cẩu hoàng đế đã bí mật đổi chiếu, ra lệnh cho Hạ Trường Châu tàn sát hết dân trong thành, chỉ vì khi phản quân phá thành, bá tánh trong thành đã ra đường đã nhiệt liệt hoan nghênh bọn chúng.

Hạ Trường Châu không chịu tuân lệnh, cẩu hoàng đế vô cùng tức giận, đồng thời nhận được tin mật báo rằng Hạ Trường Châu có quan hệ dan díu với Hoài Vương, hắn liền phái ám vệ về phía bắc ám sát Hạ Trường Châu. Tiêu Thế Khanh sau khi biết chuyện cũng không có ngăn cản, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cẩu hoàng đế tự tìm đường chết. Cuối cùng, ám vệ ám sát thất bại, Hạ Trường Châu dẫn mấy vạn quân của Hạ gia đầu hàng Hoài Vương.

Tóm lại, đây lại là một nam thần khác bị cẩu hoàng đế cắn. Hiện tại trong mắt Triệu Tê, y chính là trang bị có sát thương cao nhất, mặc trang bị này vào chẳng khác nào mặc áo giáp hồi sinh.

Triệu Tê ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Châu, miệng không ngừng nói ra mấy lời ngon ngọt, "Người luyện võ thì làm sao vậy, người luyện võ rất tốt mà, rất mạnh mẽ."

Tiêu Thế Khanh cười khẽ một tiếng, “Quả nhiên, có sức mạnh thì làm nhiều việc sẽ dễ dàng hơn.”

Triệu Tê: "..." Là do trong đầu cậu có quá nhiều hình ảnh 18+ đồi trụy hay sao, sao cậu lại cảm thấy Tiêu Thế Khanh đang nói đểu mình nhỉ?

“Ví dụ như giúp Hoàng Thượng đứng dậy.” Hạ Trường Châu nói, đưa tay về phía Triệu Tê.

Triệu Tê cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy bùn đất của mình. Cậu lén lút lau vào y phục của mình, sau đó mới nắm lấy bàn tay ở trước mặt. Bàn tay Hạ Trường Châu hơi chai sạn, nhưng rất ấm áp.

Hạ Trường Châu đỡ Triệu Tê đứng vững rồi buông tay cậu ra, cầm túi thơm đặt lên chóp mũi ngửi một cái. "Túi thơm này thơm thật đấy, Hoàng Thượng có thể tặng cho ta được không?"

Cũng chỉ là một cái túi thơm, những quý nữ kia nhận cũng không vui vẻ gì, thà là đưa cho Hạ Trường Châu, coi như là vật phẩm tăng độ hảo cảm còn hơn.

“Được,” Triệu Tê nói, “Cứ giữ lấy đi.”

Hạ Trường Châu cất túi thơm đi, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

Triệu Tê mỉm cười với y, nói: “Sao các ngươi lại tới rừng hoa đào?”

Tiêu Thế Khanh nói: “Gặp Thái Hậu.”

"Mẫu hậu đang ngắm hoa trong đình, các ngươi..." Triệu Tê dừng một chút, "Thôi, để trẫm đi cùng ngươi."

Dù gì cũng chẳng có khả năng chọn được ai, các cô nương nhà người ta tránh cậu như tránh tà, cậu cũng không cần phải ép buộc người ta. Dù cậu chưa từng yêu qua nhưng cậu biết dưa chín ép thì không ngọt.