"Cho nên xin ngươi hãy bảo vệ ta và mẫu hậu, được không." Triệu Tê nắm lấy ống tay áo của Tiêu Thế Khanh, vùi đầu vào bộ quan phục thơm mùi mực, "Đừng rời đi, đừng giúp Triệu Đồng có được không? Chỉ cần ngươi đồng ý, có bắt ta gọi ngươi là “thừa tướng ca ca” cả đời cũng được..."
Thanh âm của Triệu Tê càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn im lặng, gối ở trên tay Tiêu Thế Khanh ngủ say. Tiêu Thế Khanh dùng bàn tay không bị cậu ôm chặt xoa xoa giữa mày: “Người đâu.”
Giang Đức Hải đang canh giữ bên ngoài điện tiến vào nói: "Tiêu đại nhân, Hoàng Thượng đang..."
“Y say rồi,” Tiêu Thế Khanh nhàn nhạt nói, “Khiêng y về Cung Ung Hoa là được.”
Giang Đức Hải có chút khó xử: "Khiêng?"
"Còn gì nữa?" Tiêu Thế Khanh lạnh lùng nói: "Không lẽ để bổn tướng bế y về sao."
Giang Đức Hải vội vàng nói: “Nô tài không dám, chỉ là Hoàng Thượng đang say rượu lại bị khiêng đi, sợ là sẽ cảm thấy không thoải mái. Xin đại nhân cứ giữ nguyên tư thế như vậy, để nô tài kêu một thái giám khỏe mạnh đến cõng Hoàng Thượng về cung.”
Tiêu Thế Khanh rũ mắt nhìn Triệu Tê đang ôm cánh tay mình ngủ ngon lành. Hai má tiểu hoàng đế đỏ bừng vì rượu, lông mi dài ngoan ngoãn rũ xuống, môi hơi hé mở, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu xuyên qua ống tay áo.
Tiêu Thế Khanh thử cử động cổ tay, tiểu hoàng đế bất mãn cau mày, cọ cọ trên ống tay áo của hắn, càng ôm chặt hắn hơn. “Thôi, để bổn tướng bế ngươi một lần vậy.”
“Không làm phiền thừa tướng,” Một giọng nói trong trẻo vang lên, “Để ta bế người, sức ta lớn.”
Giang Đức Hải quay người hành lễ với thiếu niên đang đến gần: "Hạ tiểu tướng quân."
Tiêu Thế Khanh do dự một lát, gật đầu nói: "Được thôi."
Thiếu niên bước đến chỗ Tiêu Thế Khanh, đỡ vị hoàng đế đang say bất tỉnh nhân sự ra khỏi người Tiêu Thế Khanh, kéo cậu vào vào lòng rồi nhẹ nhàng bế lên. Dù sao Triệu Tê cũng là một nam tử đã trưởng thành, nhưng thiếu niên lại thoải mái ôm cậu trong lòng ngực, không hề tỏ ra tốn sức chút nào.
"Vậy ta xin đi trước."
“Sắp xếp cho Hoàng Thượng nghỉ ngơi xong thì quay lại đây,” Tiêu Thế Khanh nói, “Bổn tướng có chuyện muốn nói với ngươi.”
Triệu Tê ngủ một giấc đến khi nắng lên cao ba sào, lúc tỉnh dậy thì đầu đau nhức. Cậu chỉ nhớ tôi hôm qua cậu đã uống rượu với Tiêu Thế Khanh, sau khi uống rượu thì ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, những gì xảy ra tiếp theo thì cậu không còn nhớ gì nữa.
Giang Đức Hải bưng nước ấm tới, thấy cậu ngơ ngác ngồi ở trên long sàng, hỏi: "Hoàng Thượng khó chịu chỗ nào sao?"
Triệu Tê cau mày, “Mùi cỏ xanh…” Hắn cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, mơ hồ nhớ tới hình như mình có ngửi thấy mùi cỏ, thoang thoảng, trong lành.
Giang Đức Hải: "Hoàng Thượng nói gì vậy ạ?"
“Không có gì.” Triệu Tê vặn vẹo cổ, “Tối qua thừa tướng không có làm gì trẫm đấy chứ?”
"Không đâu, thừa tướng thấy Hoàng Thượng uống say, liền sai người đưa Hoàng Thượng về tẩm cung."
"Vậy thì tốt." Triệu Tê thở phào nhẹ nhõm, "Trẫm đói rồi, ăn cơm ăn cơm thôi."
Vào tháng ba, mùa xuân ấm áp, hoa nở khắp vườn, Ôn Thái Hậu tổ chức bách hoa yến trong cung, mời tất cả các quý nữ vào cung thưởng hoa. Nói là thưởng hoa, nhưng trong lòng các quý nữ đều biết rõ, đây là đang tuyển phi lập hậu cho Hoàng Thượng.
Triệu Tê biết mình không thể trốn tránh mãi, chỉ đành cắn răng đi tìm Ôn Thái Hậu. Ôn Thái Hậu đang ngồi ở trong đình hóng gió, nhìn rừng hoa đào cách đó không xa, nói với Triệu Tê: “Thừa tướng và các quý nữ do ai gia chọn cho con đều đang chờ ở trong rừng mai, con cùng ai gia đến gặp họ đi."
Triệu Tê không vui nói: "Có thể không gặp được không?"
Ôn Thái Hậu nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tê nhi, không phải con thích ngắm mỹ nhân nhất sao? Những tiểu thư quý tộc đó, mỗi người đều mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chưa chắc đã thua Dung Đường của con."
Triệu Tê thỏa hiệp: “Vậy trẫm tự mình đi là được, mẫu thân không cần đi cùng trẫm đâu.”
Ôn Thái Hậu ngạc nhiên: “Tại sao?”
Bởi vì đi xem mắt mà có phụ huynh đi theo thì thật là mất mặt. Triệu Tê suy nghĩ một lát rồi nói: “Bởi vì trẫm muốn âm thầm quan sát, bình tĩnh phân tích, cuối cùng mới đưa ra kết luận. Mẫu thân, những quý nữ đó trước mặt chúng ta chưa chắc đã giống như các nàng khi ở một mình, trẫm muốn nhìn thấy bộ mặt thật của bọn họ."