Tiêu Thế Khanh nhướng mày, nụ cười trên khóe miệng càng thêm mê người.
Thấy hắn không có phản ứng, Triệu Tê lại bổ sung thêm: "Thừa tướng ca ca?"
Tiêu Thế Khanh nghe xong mỉm cười nói: “Thần cũng không dám nhận em trai như Hoàng Thượng.”
Triệu Tê tức giận: "Vậy ngươi còn bắt trẫm gọi?"
"Thần chỉ tùy tiện hỏi thôi, không ngờ Hoàng Thượng lại thật sự chịu gọi." Tiêu Thế Khanh nói: "Gọi cũng khá dễ nghe."
"..." Triệu Tê tức giận lại không có cách nào phát tiết với Tiêu Thế Khanh, cậu biến sự bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, lấy một miếng bánh đậu đỏ trong khay điểm tâm mình mang theo, cắn một nửa, nghĩ bụng trước mắt cứ phải nhẫn nhịn đã, không được quên mục đích đến đây là để tăng độ hảo cảm với Tiêu Thế Khanh.
Tiêu Thế Khanh nhìn cậu ăn, hỏi: “Ăn ngon không?”
Triệu Tê cầm bánh đậu đỏ gật đầu: "Ngon, ngươi muốn ăn không?"
"Có muốn uống chút rượu không?"
Triệu Tê giật mình: "Cái gì?"
“Rượu,” Tiêu Thế Khanh gấp sớ lại, “Đúng lúc thần cũng hơi mệt, muốn mời Hoàng Thượng cùng uống một ly.”
Triệu Tê không ngờ rằng cậu mới chỉ gọi Tiêu Thế Khanh một tiếng "ca ca" mà quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến mức có thể uống rượu cùng nhau. Cậu quan sát vẻ mặt của Tiêu Thế Khanh, người kia cười như không cười nhìn cậu, thoạt nhìn như đang ấp ủ âm mưu gì đó.
"Hoàng Thượng không muốn sao?"
Triệu Tê do dự một chút: "Trẫm..."
“Chúng ta không phải đã coi nhau như huynh đệ sao,” Tiêu Thế Khanh nhàn nhã nói: “Đệ đệ uống rượu với ca ca là chuyện bình thường. Hay là Hoàng Thượng lo lắng thần cũng giống như Dung Đường, sẽ bỏ độc vào trong rượu?"
"Không phải như vậy." Tiêu Thế Khanh cũng đã nói nếu cậu chết sẽ mang lại rất nhiều rắc rối, Triệu Tê có thể chắc chắn rằng Tiêu Thế Khanh tạm thời sẽ không lấy mạng của cậu. Nếu hắn không cần mạng của cậu, thì cậu cũng không có gì để mất nữa. “Thừa tướng muốn uống rượu thì trẫm uống cùng ngươi là được.”
Thái giám bưng rượu và đồ ăn kèm lên, Tiêu Thế Khanh bảo những người khác đều lui xuống, tự tay rót hai ly rượu. "Thần kính Hoàng Thượng một ly, cầu long mạch hưng thịnh, Đại Tĩnh phồn vinh."
Triệu Tê gượng cười nói: “Chúc thừa tướng sống lâu trăm tuổi, con đàn cháu đống.” Cậu chạm ly với Tiêu Thế Khanh, nhấp một ngụm rượu. Cậu phải thừa nhận rằng loại rượu này rất ngon, không có vị cay, thơm nhưng không quá nồng, khiến người ta nhung nhớ mãi.
Tiêu Thế Khanh nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của cậu, hỏi: “Rượu ngon không?”
Triệu Tê gật đầu: "Ừm!"
Tiêu Thế Khanh cười nói: “Vậy Hoàng Thượng uống thêm chút nữa đi. Rượu này…” Hắn nghịch ly rượu nói: “Không dễ say đâu.”
Triệu Tê để mắt tới hắn, rượu dù có ngon đến đâu cũng không dám uống nhiều. Nhưng rượu tuy tác dụng chậm nhưng lại rất lớn, cậu mới chỉ uống một ly nhỏ mà đã bắt đầu ngà say. Lúc đầu cậu còn có thể duy trì sự tỉnh táo, nhưng dần dần, đầu óc cậu có chút mơ hồ, trong tầm mắt xuất hiện hai hình ảnh chồng lên nhau, giọng nói của Tiêu Thế Khanh tựa hồ như truyền đến từ một không gian khác.
"Hoàng Thượng."
Triệu Tê mơ hồ mở mắt: "Thừa tướng?"
Trong giọng điệu của Tiêu Thế Khanh có một loại sức mạnh không thể cưỡng lại được: "Nói cho ta biết, ngươi có phải là Triệu Tê không?"
Triệu Tê cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc, "Ta không phải..."
Tiêu Thế Khanh nheo mắt lại: "Hả?"
"Ta không phải là Triệu Tê... Hức, thì có thể là ai?"
Sắc mặt Tiêu Thế Khanh dịu dàng hơn một chút: "Gần đây ngươi hành động rất khác thường, có phải là có người nói với ngươi gì đó, hay là ra lệnh cho ngươi làm như vậy?"
Triệu Tê lắc đầu.
Tiêu Thế Khanh tiếp tục hỏi: "Sao đột nhiên ngươi lại bắt đầu đối xử tốt với ta như vậy? Thái Hậu đã khuyên ngươi mấy năm, nhưng ngươi vẫn làm theo ý mình như cũ, vì sao lần này ngươi có thể nghe lời bà ấy như vậy?"
Triệu Tê mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hai mắt đỏ hoe, nắm lấy tay Tiêu Thế Khanh, vô cùng ủy khuất nói: “Thừa tướng, ta không muốn chết!”
Tiêu Thế Khanh có chút kinh ngạc: "Cái gì?"
"Hu hu hu… Ta không muốn chết, không muốn có vạn người nể sợ, không muốn bị người khác đuổi khỏi ngôi vị cẩu hoàng đế này, không muốn bị Dung Đường tra tấn trả thù, nhưng mà ta lại không đành lòng xuống tay với bọn họ, ta khổ quá người huynh đệ à —”
Tiêu Thế Khanh trầm mặc một lát: “Cho nên?”