Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rốt Cuộc Trẫm Mang Thai Con Của Ai

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mẫu hậu có cảm thấy hắn là người tốt không?"

"Không, y không phải." Ôn Thái Hậu hàm ý sâu xa nói: "Chính là bởi vì hắn không tốt, mẫu hậu mới có thể dùng y. Huống chi, ngoại trừ y, mẫu hậu còn có thể dùng ai chứ?"

Triệu Tê không nói nên lời.

Ôn Thái Hậu tiếp tục: “Tiêu gia là danh gia vọng tộc hàng trăm năm ở kinh thành, lịch sử còn lâu đời hơn cả Đại Tĩnh. Trong tay Tiêu quốc công nắm hai mươi vạn trọng binh, phu nhân quốc công là bạn thân của mẫu hậu, nếu mẫu hậu không cần con trai của bọn họ thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Tê Nhi, con phải biết rằng, cô nhi quả phụ chúng ta có thể đi đến hiện tại không phải dựa vào di chiếu mà tiên đế để lại, mà là — Tiêu gia"

"Mẫu hậu..."

"Hiện tại ở đây không còn người nào khác, mẫu hậu sẽ nói thật cho con biết. Chỉ cần Tiêu gia vẫn đứng về phía chúng ta, ngôi vị hoàng đế của con vẫn sẽ an toàn, nếu không..." Ôn Thái Hậu buồn bã cười nói: "Tê Nhi, từ lúc con đăng cơ đến nay, quyền lựa chọn vẫn luôn nằm trong tay Tiêu gia."

Sự thật mà Ôn Thái Hậu nói càng khiến Triệu Tê cảm thấy nặng nề hơn. May mắn thay, Tiêu Thế Khanh trong nguyên tác chỉ làm phản sau cái chết của Ôn Thái Hậu, không để bà chứng kiến

kết cục bi thảm của con trai mình.

“Trẫm hiểu rồi,” Triệu Tê nói: “Mẫu hậu yên tâm, trẫm sẽ không đối nghịch với thừa tướng nữa.”

Ôn Thái Hậu nhìn Triệu Tê hồi lâu, vẻ mặt có chút cảm động: “Mẫu thân chỉ hy vọng sau khi mẫu thân qua đời sẽ có người bảo vệ con.”

Sau khi ra khỏi Từ An Cung, Triệu Tê hạ quyết tâm sẽ không bao giờ để Hoài Vương Triệu Đồng thành công đào góc tường nhà mình. Cậu suy nghĩ một chút, ra lệnh: "Lão Giang, ngươi bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một ít điểm tâm ngon miệng một chút."

Giang Đức Hải: “Hoàng Thượng vừa ăn cơm xong, lại đói bụng rồi à?”

"Không, trẫm phải đi hối lộ thừa tướng."

Giang Đức Hải: “???”

“Còn nữa, mang theo mấy cái chụp đèn lần trước trẫm mang từ Điện Cần Chính tới đây.”

Tại Điện Cần Chính, Tiêu Thế Khanh đang thảo luận về việc điều chuyển quan viên với Lại Bộ thượng thư, đột nhiên nghe thấy thông truyền từ thái giám bên ngoài: "Hoàng Thượng giá lâm ——"

Lại Bộ thượng thư sửng sốt, "Tại sao Hoàng Thượng lại đến Điện Cần Chính?"

Tiêu Thế Khanh thản nhiên ném tấu sớ sang một bên, bình tĩnh nói: “Mau tiếp giá.”

Triệu Tê đi vào cung điện, “Thừa tướng, trẫm tới trả đèn…” Nhìn thấy một vị đại thần đứng bên cạnh Tiêu Thế Khanh, Triệu Tê quả quyết đổi ý, “Trẫm tới đây xem ngươi có làm việc đàng hoàng không?”

Tiêu Thế Khanh cười khẽ, cùng Lại Bộ thượng thư hành lễ với Triệu Tê.

“Miễn lễ,” Triệu Tê mang vẻ mặt ủ rũ nói: “Trẫm làm phiền các người sao?”

"Không có, Thượng Thư đại nhân chuẩn bị rời đi rồi."

Lại Bộ thượng thư lập tức trả lời: “Vi thần cáo lui”.

Sau khi thượng thư rời đi, Tiêu Thế Khanh nói: “Hoàng Thượng có thể tùy ý xem xét.”

"A?" Triệu Tê nghi hoặc hỏi: "Xem cái gì?"

"Không phải muốn xem thần có làm tốt công việc của mình không hay sao."

Triệu Tê ngượng ngùng nói: "Trẫm... chỉ là nói bừa thôi."

"Hả?" Tiêu Thế Khanh nhìn Triệu Tê, chờ cậu nói tiếp.

Dưới ánh mắt dò xét của hắn, Triệu Tê nói: “Trẫm đến trả lại chụp đèn.”

Tiêu Thế Khanh liếc nhìn chụp đèn trong tay Giang Đức Hải, nói: “Cứ để đó đi.”

“Còn nữa,” Triệu Tê cụp mắt xuống, “Trẫm có chút điểm tâm, đói bụng thì ăn một ít đi.” Ăn điểm tâm của trẫm, sau này phải an phân mà làm thừa tướng của trẫm, không được nghĩ đến việc làm phản nữa, ngoan.

Tiêu Thế Khanh nhìn cậu, chậm rãi cười nói: “Hoàng Thượng thật khác với ngày thường, những người không biết còn cho rằng bên trong Hoàng Thượng đã đổi thành một người khác.”

Đôi tay giấu trong ống tay áo của Triệu Tê hơi siết chặt: “Là mẫu thân đã giáo huấn trẫm một trận, cho nên trẫm mới…”

Tiêu Thế Khanh hiểu ra, “Thì ra là Hoàng Thượng bị ép buộc.”

Triệu Tê gãi đầu nói: “Mẫu hậu nói người và mẫu thân của ngươi là tỷ muội tốt, cho nên trẫm cũng xem ngươi là huynh đệ tốt.”

Tiêu Thế Khanh rất có hứng thú nói: “Hoàng Thượng thật sự bằng lòng sao?”

Triệu Tê gay gắt nói: “Vì mẫu thân, trẫm nguyện ý thử một lần.”

Tiêu Thế Khanh gật đầu, “Nếu đã nói vậy, thần lớn hơn Hoàng Thượng năm tuổi, nếu chúng ta là huynh đệ, vậy Hoàng Thượng nên gọi thần là gì?”

Triệu Tê suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: "Ca... ca ca?"
« Chương TrướcChương Tiếp »