Nụ cười Tiêu Thế Khanh hơi nhạt đi, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tùy ý nói: "Dung công tử nói như vậy là sợ bổn tướng sống quá thoải mái sao? Đáng tiếc, những lời này không đến được tai Thái Hậu. Cho dù có truyền đến thì bổn tướng cũng sẽ không quan tâm.”
Ánh mắt Dung Đường tối sầm, "Tiêu Thế Khanh, ngươi cũng là người có học thức, trong lòng ngươi biết rất rõ, chỉ cần Triệu Tê còn ngồi trên ngôi vị hoàng đế ngày nào, Đại Tĩnh sẽ không có thái bình ngày ấy."
Tim Triệu Tê đập thình thịch. Quả nhiên, đúng như cậu nghĩ, Dung Đường muốn thay Triệu Đồng đào góc tường.
Tiêu Thế Khanh lười biếng nói: “Ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế không liên quan gì đến bổn tướng, chỉ cần y không can thiệp vào chuyện của bổn tướng, bổn tướng cần gì phải đối đầu với y.”
“Triệu Tê không quan tâm đến việc triều chính, nhưng còn Ôn Thái Hậu thì sao? Ôn Thái Hậu quá nuông chiều Triệu Tê, luôn làm ngơ trước những việc xấu của Triệu Tê. Cho dù Triệu Tê có muốn dùng “phóng hỏa hí chư hầu”, sợ rằng Ôn Thái Hậu cũng sẽ châm lửa cho hắn.”
“Đủ rồi.” Tiêu Thế Khanh lạnh lùng nói: “Việc ngươi ghét Triệu Tê là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến bổn tướng.”
Dung Đường nhẹ nhàng thở dài: "Ừm... Xem ra Hoài Vương đã nhìn lầm thừa tướng rồi."
Tiêu Thế Khanh hơi nhướng mày, nói: “Nói đến chuyện này, Hoài Vương trước khi đi về phía bắc đã đặc biệt tới gặp bổn tướng, xin bổn tướng chiếu cố ngươi ở trong cung. Biết cách lấy lòng người khác như vậy, chẳng trách ngươi toàn tâm toàn ý đối với hắn như thế. Nếu Triệu Tê bằng một hai phần mười của hắn, sợ là Dung công tử đã bị y thu phục từ lâu rồi."
Dung Đường trầm giọng nói: “Ồ, nếu có một ngày như vậy, xin thừa tướng hãy ban cho ta một ly rượu độc, để ta chết nhanh gọn một chút.”
Tiêu Thế Khanh không tỏ ý kiến, “Nể tình Hoài Vương, tạm thời bổn tướng sẽ không truy cứu ý đồ hành thích Hoàng Thượng của ngươi, không có lần sau.”
"Ngươi quan tâm đến sống chết của Triệu Tê như vậy sao?"
"Nếu y chết thì ta sẽ gặp không ít phiền toái, hơn nữa..." Tiêu Thế Khanh nheo mắt lại, "Từ sau lần trúng đọc suýt chết trước đó, tựa hồ y đã biến thành một người khác."
“Vậy thì sao.” Dung Đường không đồng ý, “Triệu Tê vẫn luôn là Triệu Tê.”
Triệu Tê nghe một hồi, trong lòng có chút nặng nề. Trên đường trở về cung, cậu gặp phải các mỹ nhân trong hậu cung đang chạy vòng quanh hoa viên. Các mỹ nhân bị giam giữ trong thâm cung, cửa lớn không ra cửa nhỏ không lại, đột nhiên phải chạy nhiều như vậy, ai nấy đều loạng choạng, thở hổn hển. Triệu Tê cảm thấy mủi lòng, bèn bỏ cho bọn họ năm vòng.
Buổi tối, Triệu Tê đến Từ An Cung dùng bữa tối với Ôn Thái Hậu. Ôn Thái Hậu nói: “Tê Nhi, hôm nay thừa tướng đưa cho ai gia một danh sách, trên đó đều là các danh môn quý nữ tài mạo song toàn, ai gia thấy đều không tồi.”
Triệu Tê: "Ồ."
“Ai gia đang nghĩ vài ngày nữa sẽ lấy lý do thưởng hoa để gọi mấy cô nương này vào cung, để con nhìn một cái, như vậy con có thể chọn người mà mình thích.”
"Cảm ơn mẫu hậu."
"..." Ôn Thái Hậu buông đũa trong tay xuống, hỏi: "Tê Nhi, con làm sao vậy? Thừa tướng lại chọc giận con sao?"
Triệu Tê nghiêm túc nói: “Mẫu hậu, người thật sự toàn tâm toàn ý tin tưởng Tiêu Thế Khanh sao?”
Sắc mặt Ôn Thái Hậu hơi thay đổi, giơ tay vén mấy sợi tóc mai trên trán ra sau tai: “Sao Tê Nhi lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Trẫm... Trẫm chỉ cảm thấy không hài lòng với hắn,” Triệu Tê tìm ra lý do phù hợp với nhân thiết của cẩu hoàng đế, “Đều là do mẫu hậu quá bảo vệ hắn, trong mắt hắn căn bản không có hoàng đế này là trẫm."
Ôn Thái Hậu nói: "Thế Khanh là do mẫu hậu nuôi lớn, ai gia hiểu y."