Chương 19

Dung Đường miễn cưỡng ngừng ho. Ánh mắt y bình tĩnh như nước, không một gợn sóng, như thể mọi việc trước mắt đều không liên quan gì đến y, so với lúc vừa cường thế đè lên người hoàng đế cứ như hai người khác nhau vậy. Triệu Tê nhìn y, vô cùng buồn rầu, không biết phải làm sao với y.

“Quên đi,” Triệu Tê nói, “Ngươi uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, trẫm đi trước.”

Dung Đường không nói gì, nhưng Tiêu Thế Khanh lại nói: "Hoàng Thượng người đi thong thả."

"Thừa tướng không đi? sao"

Tiêu Thế Khanh nói: “Hoàng Thượng cho rằng thần đến Túy Phương Trai là để cứu Hoàng Thượng sao?”

Triệu Tê có chút không hiểu, "Vậy ngươi đến đây làm gì?"

Dung Đường bình tĩnh nói: “Ý của Tiêu đại nhân là ngài ấy tới tìm ta.”

Triệu Tê nhìn Tiêu Thế Khanh, lại nhìn Dung Đường, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo. Trong nguyên tác《 Đại Tĩnh vô cương 》, Tiêu Thế Khanh và Dung Đường cũng có vài cuộc trò chuyện riêng, nội dung các cuộc trò chuyện đều xoay quanh một người — Hoài Vương Triệu Đồng.

Dung Đường hết lòng hướng về phía Triệu Đồng, y biết Tiêu Thế Khanh chính là trở ngại lớn nhất để Triệu Đồng trở thành hoàng đế, y nhiều lần ám chỉ hắn nên từ bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, bỏ rơi tên cẩu hoàng đế, giúp đỡ Triệu Đồng một tay. Tiêu Thế Khanh lúc đó nể ân tình của Ôn Thái Hậu, vẫn còn úp úp mở mở với y, mãi cho đến khi Ôn Thái Hậu mất.

Bây giờ Tiêu Thế Khanh lại chủ động đến gặp Dung Đường, chẳng lẽ hắn đã có ý phản loạn rồi sao? Gần đây cậu cũng không có tự đi tìm đường chết mà, chẳng lẽ thực sự là vì cậu đã lấy mất chụp đèn ở Điện Cần Chính, Tiêu Thế Khanh lại ghi hận trong lòng, mới quyết định phản bội mẫu tử bọn họ sao?

… Chắc là không đâu nhỉ.

Nhìn thấy Triệu Tê vẫn ở nguyên chỗ cũ, Tiêu Thế Khanh hỏi: "Hoàng Thượng, ngài vẫn không chịu đi?"

Triệu Tê do dự một lát rồi nói: "Đi ngay đây."

Triệu Tê vừa bước ra khỏi Túy Thư Trai liền dừng lại, quay đầu nhìn vào trong.

Giang Đức Hải nói: "Hoàng Thượng?"

Triệu Tê nói: "Không được, trẫm phải quay lại nhìn xem, các ngươi không cần đi theo, ở chỗ này đợi trẫm là được." Cậu không thể để Tiêu Thế Khanh bị Triệu Đồng cướp đi nhanh như vậy. Ôn Thái Hậu nói đúng, lúc này Đại Tĩnh không thể thiếu Tiêu Thế Khanh, nếu cậu muốn yên ổn ngồi ở ngôi vị hoàng đế thì cũng không thể rời khỏi Tiêu Thế Khanh.

Triệu Tê từ cửa sau đi trở lại Túy Thư Trai, vừa vặn có một cửa sổ đang mở, cậu liền núp sau đó, có thể nhìn thấy Dung Đường và Tiêu Thế Khanh đang ngồi đối diện nhau.

Khóe miệng Tiêu Thế Khanh nhếch lên, cười như không cười, “Ta nên nói Triệu Tê đối với ngươi là tình sâu nghĩa nặng, hay là ngu ngốc như heo? Lần trước thì suýt chết trên giường của ngươi, hôm nay lại có thể giẫm lên vết xe đổ, bổn tướng cũng xem như là được mở rộng tầm mắt rồi."

Sắc mặt Dung Đường tái nhợt, nhưng môi lại đỏ hơn người thường, “Nếu có thể, Dung Đường lại muốn để thừa tướng nếm thử “tình sâu nghĩa nặng” đó của Hoàng Thượng."

Tiêu Thế Khanh nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Triệu Tê chưa bao giờ nói cho bổn tướng và Thái Hậu về việc ngươi hạ độc bất thành, nếu không, ngươi nghĩ bây giờ ngươi vẫn còn sống và ngồi ở đây nói chuyện với bổn tướng sao."

Dung Đường không có phản ứng gì: "Vậy làm sao thừa tướng biết được?"

Tiêu Thế Khanh cười nhẹ: “Chuyện mà bổn tướng muốn biết thì tự nhiên đều có thể biết.”

Dung Đường gật đầu: "Cũng đúng. Người ở trong cung ai mà không biết chiếc ghế bành mà thừa tướng ngồi mới chính là long ỷ thật sự của Đại Tĩnh."