Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rốt Cuộc Trẫm Mang Thai Con Của Ai

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe được âm thanh, Dung Đường buông lỏng nắm tay, Triệu Tê nhân cơ hội mở miệng nói: "Không, không, không, thừa tướng đến rất đúng lúc! Thừa tướng, mau tới cứu trẫm, trẫm sắp bị đè chết…"

Tiêu Thế Khanh đi đến bên cạnh bàn, vén vạt áo quan phục rồi ngồi xuống, cử chỉ ra vẻ ta đây rất nhàn nhã. Hắn rót cho mình một tách trà, bình tĩnh nói: "Thần không hiểu ý của Hoàng Thượng lắm. Hoàng Thượng hiện tại đang cùng với mỹ nhân ở trên giường điên loan đảo phượng, vậy thì có gì cần thần phải đi cứu giúp chứ?"

Triệu Tê khóc không ra nước mắt, "Ngươi mù à! Không thấy Dung Đường đang khống chế trẫm không cho trẫm cử động hay sao, cái này mà cũng gọi là điên cái gì đảo?"

Tiêu Thế Khanh liếc nhìn Triệu Tê, sau đó ánh mắt rơi lên trên người Dung Đường, bộ dáng giống như đang xem trò vui, “Không thấy.”

Dung Đường đối diện ánh mắt của Tiêu Thế Khanh, cau mày, vẫn đè lên Triệu Tê như cũ.

Triệu Tê từ bỏ việc cầu cứu Tiêu Thế Khanh, hét lớn: "Người đâu!"

Thị vệ canh giữ ở bên ngoài cầm chuôi đao nối đuôi nhau bước vào: "Hoàng Thượng?"

"Mau kéo Dung công tử ra khỏi người trẫm!"

"Rõ!" Thị vệ phía trước muốn bước tới, Tiêu Thế Khanh lại dùng ánh mắt mơ hồ liếc nhìn họ một lượt, thị vệ đột nhiên dừng lại, thành thật đứng ở phía sau Tiêu Thế Khanh, không dám cử động nữa.

Triệu Tê: “…” Cậu thật sự là một tên hoàng đế vô dụng mà, bề ngoài người trong cung đều vô cùng kính trọng, cậu nói gì thì nghe nấy, nhưng trong lòng bọn họ, lời của thừa tướng mới là thánh chỉ.

Tiêu Thế Khanh nhấp một ngụm trà, nói: “Theo thần được biết, Dung Đường bệnh nặng vẫn chưa khỏi, nằm liệt giường đã lâu, đây đúng là cơ hội tốt để Hoàng Thượng thương mỹ nhân. Xin Hoàng Thượng cho phép thần ở lại đây quan sát, để thần có thể học hỏi chân truyền của Hoàng Thượng."

Triệu Tê ức chế đến đỏ cả mặt: "Tiêu Thế Khanh, ngươi đừng gây sự nữa..."

Tiêu Thế Khanh đặt tách trà xuống, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Một con ma ốm cũng không đẩy ra nổi, sao người có thể vô dụng như vậy? Còn không mau cút xuống giường!"

Bị hắn kí©h thí©ɧ như vậy, Triệu Tê giật mình một cái, dùng hết sức đẩy Dung Đường ra. Dung Đường đè lên người cậu một lúc lâu như vậy, lại đang bị bệnh, sớm đã không thể chống đỡ nổi nữa, ngã sang một bên ho dữ dội, mặt ngọc cũng bị làm cho đỏ bừng.

Triệu Tê hoảng loạn nhảy ra khỏi giường, nhất thời không thể đứng vững, lao thẳng về phía Tiêu Thế Thanh đang ngồi, từ một người có mùi thuốc chuyển qua ôm một người có mùi mực, cảnh tượng này thật là xấu hổ quá đi mất. Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Thế Khanh, bối rối nói: “Trước khi đến đây thừa tướng đã phê duyệt tấu chương hả.”

Tiêu Thế Khanh cũng nhìn cậu, “Không có.”

"Hả?"

"Hoàng Thượng đã cầm hết tất cả các chụp đèn trong Điện Cần Chính đi rồi, làm sao thần có thể phê tấu được chứ?"

Triệu Tê: "..."

Tiêu Thế Khanh rũ mắt nhìn Triệu Tê đang đặt tay lên vai mình, hỏi: “Hoàng Thượng, người ôm đủ chưa?”

Triệu Tê vội vàng thu móng vuốt lại nói: "Đủ rồi."

Tiêu Thế Khanh vỗ vỗ quan phục của mình, giống như trên đó dính thứ gì bẩn thỉu, "Hoàng Thượng, vài ngày nữa Thái Hậu sẽ sớm đưa ra danh sách những người được chọn cho ngôi vị Hoàng hậu, trước đó phải xin Hoàng Thượng..." Hắn liếc nhìn bộ quần áo không chỉnh tề của Dung Đường: "Tiết chế một chút."

"Trẫm không phải, trẫm không có, là Dung Đường..." Triệu Tê dừng lại, nuốt mấy lời còn lại vào trong bụng. Trước mặt lính canh, cậu thực sự không có mặt mũi nào nói với Tiêu Thế Khanh rằng là cậu giả vờ đùa giỡn không thành, ngược lại còn bị người ta đè ngược lại, điều này thật quá mất mặt, mặc dù cậu sớm đã không còn có tí mặt mũi nào nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »