Chương 17

Trong lúc ngủ Dung Đường hơi hơi cau mày, sau đó ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt to lớn của Triệu Tê hiện ra trong tầm mắt.

Dung Đường: "..."

Thấy mỹ nhân không có phản ứng, Triệu Tê đưa mặt lại gần hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Dung Đường quay mặt sang một bên nói: “Tránh xa ta một chút.”

Triệu Tê đứng thẳng người, ngồi xuống cuối giường: "Ngươi đã uống bao nhiêu thuốc rồi, trên người còn có cả mùi thuốc luôn." Còn khá thơm nữa.

Dung Đường thản nhiên nói: “Chỉ sợ còn uống nhiều hơn cả Hoàng Thượng uống trà.”

"Ngươi cho rằng ngươi đang tìm đường chết sao?" Triệu Tê nói: "Ngươi muốn cùng trẫm đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng trẫm lại không có chuyện gì, chính ngươi lại trở thành con ma ốm yếu."

Dung Đường nhẹ gật đầu: “Đúng là ta đã xuống tay quá muộn.”

Triệu Tê nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói: “Ngươi không xuống tay, ngươi xuống miệng mới đúng.” Cũng may là cậu kịp thời trốn thoát, nếu không mạng sống lẫn nụ hôn đầu đều bị mất hết rồi.

Dung Đường khẽ mỉm cười, “Hy vọng Hoàng Thượng khi xuống miệng với người khác thì sẽ không chịu việc như vậy một lần nữa.”

Dung Đường không nhắc tới chuyện đó, Triệu Tê còn cho là không sao, bây giờ y nói ra, có lẽ sau này mỗi khi cậu muốn hôn người nào đó, trong đầu cậu sẽ xuất hiện hai chữ "Độc dược".

Chết tiệt, chiêu này thật là tàn nhẫn.

Triệu Tê có chút tức giận, vặn lại: "Tại sao trẫm phải xuống miệng với người khác chứ, trẫm sẽ chỉ xuống miệng với ngươi thôi. Ngươi đã quên ngươi là cái gì của ta rồi sao?"

Sắc mặt Dung Đường vốn đã tái nhợt như tờ giấy nay càng tái nhợt hơn.

Trong lòng Triệu Tê vui vẻ, mặc dù biết hảo cảm của Dung Đường đối với mình đã hoàn toàn không còn, nhưng vẫn tiếp tục độc miệng nói: “Trong tay ngươi hiện tại không có độc dược đâu nhỉ, hay là chúng ta làm cho xong nốt chuyện mà lần trước chưa làm xong đi?" Vừa nói, cậu vừa tiến về phía giường, lại gần Dung Đường hơn.

Dung Đường bình tĩnh nhìn cậu, bỗng nhiên mỉm cười: “Kỳ thực nhìn kỹ, Hoàng Thượng cũng là một giai nhân xinh đẹp thanh tú.”

Triệu Tê sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Dung Đường chậm rãi nói: “Ta đã bị Hoàng Thượng giam giữ tại hậu cung, ta cũng không thể trốn tránh mãi được. Nếu Hoàng Thượng muốn thị tẩm ta, ta cứ thị tẩm là được.”

Triệu Tê mở to mắt. Không phải… Sao ngươi lại không làm theo kịch bản?! Này, ngươi bị OOC (Out of character) rồi!

Không đúng, tình thế hiện tại cũng không khác cốt truyện ban đầu là mấy, chẳng có lý do gì mà nhân vật Dung Đường lại đột nhiên bị OOC. Không tốt, nhất định có bẫy!

Triệu Tê ý thức được có điều gì đó không đúng, định rời đi, lại bị Dung Đường kéo lại, ngã xuống trên chiếc giường mềm mại, sau đó bị một thân thể lạnh lẽo mang theo mùi thuốc đè lên.

Dung Đường không biết lấy đâu ra sức lực, một tay giữ lấy cổ tay Triệu Tê đặt lên trên đỉnh đầu, tay kia bịt miệng cậu không cho cậu kêu lên. Triệu Tê không thể động đậy, nhìn y không chớp mắt.

Động tác kịch liệt mới vừa rồi làm cho Dung Đường lại ho khan mấy tiếng: "Khụ khụ, Hoàng Thượng..."

"Ư ưm ưm ——"

“Triệu Tê,” Dung Đường ghé vào tai cậu, “Nói cho ta biết, người đã ngủ với bao nhiêu người rồi?”

Mặt Triệu Tê đỏ bừng vì thiếu oxy. Cậu lắc đầu tỏ vẻ mình bị oan. Đừng nói là cậu, cho dù là bản thân tên cẩu hoàng đế thì có thể ngủ được với ai chứ!

"Người bẩn như vậy, ta còn cảm thấy ghê tởm thay người."

"Ưm ứm ừm..."

Triệu Tê liều mạng giãy giụa, Dung Đường dùng chút sức lực cuối cùng trong cơ thể áp chế cậu, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, “Không bằng để ta cắt bỏ chỗ dơ bẩn nhất trên cơ thể người đi, khụ khụ, cũng coi như tẩy rửa cho Hoàng Thượng."

Không được! Đó là long mạch vất vả lắm mà trẫm mới khều lên được! Người đâu, người đâu mau tới đây, trứng rồng của trẫm sắp bị nghiền nát rồi!

“Phanh” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một nam tử thân mặc huyền y bước vào, nhìn thấy hai người quấn lấy nhau trên giường, hắn nhướng mày nói: “Hửm? Xem ra bổn tướng đến không đúng lúc rồi."