Chương 16

"Cẩu hoàng đế!" Vương cô nương giãy dụa hét lên: "Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi nuôi nhiều người như vậy, cũng đâu chỉ có mình ta đi tìm vui sướиɠ!"

Giang Bảo Nhi vội vàng thề thốt với Triệu Tê: "Hoàng Thượng, Bảo Nhi thề với trời, Bảo Nhi chỉ có duy nhất một mình Hoàng Thượng, cho dù là thể xác hay tâm trí!"

Triệu Tê xoa xoa huyệt thái dương nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

“Hoàng Thượng,” Giang Bảo Nhi dùng ánh mắt trìu mến nói: “Bảo Nhi nhớ Hoàng Thượng.”

Triệu Tê hỏi: “Đếm gạch xong rồi sao?”

Giang Bảo Nhi liên tục gật đầu: “Cung Minh Túy có tổng cộng 326 viên gạch, trong đó có 31 viên có vết nứt mỏng.”

“Hậu cung của trẫm có bao nhiêu mỹ nhân?”

"Cái này..." Giang Bảo Nhi nhìn Giang Đức Hải cầu cứu. Giang Đức Hải đáp: “10 nữ và 15 nam, tổng cộng có 25 người.”

Triệu Tê hơi kinh ngạc: "Ít như vậy?"

“Hoàng Thượng, ngài còn rất nhiều người chưa được tiến cung đâu.”

Phải làm gì với 25 người này giờ đây là một vấn đề nan giải. Trực tiếp giải tán thì lại không phù hợp với tính cách của cẩu hoàng đế, nếu khơi dậy sự nghi ngờ của Ôn Thái Hậu và mấy tên gian thần thì rắc rối lắm. Nhưng nếu mặc kệ, cặp sừng này của cậu sẽ càng ngày càng nhiều, sẽ biến thành con nhím mất.

"Lão Giang."

Giang Đức Hải dừng một chút: “Hoàng Thượng đang gọi nô tài?”

"Ừm, ngươi đưa 25 người kia tới để trẫm nhìn xem."

Chẳng bao lâu sau, hậu cung của cẩu hoàng đế đã được tập hợp xong. Triệu Tê cầm trong tay một cành cây, ra lệnh cho bọn họ đứng thành năm hàng năm cột từ cao đến thấp. Ưu điểm duy nhất của cẩu hoàng đế chính là rất có mắt nhìn, tất cả bọn họ đều là mỹ nhân xinh đẹp, mỗi người một vẻ, tùy tiện chọn ngẫu nhiên một người, ngoại hình cũng đẹp không kém mấy lưu lượng hoa đán trong giới giải trí đương thời, mỗi người còn có một chút tài nghệ, có thể trực tiếp debut thành một nhóm.

Triệu Tê chợt nảy ra ý tưởng, có lẽ những người này thật sự có thể tận dụng.

"Chờ đã, tại sao lại thiếu một người?" Triệu Tê nói: "Dung Đường đâu, sao không thấy y?"

Giang Đức Hải: “Bẩm Hoàng Thượng, thân thể Dung công tử không khỏe, không thể tới.”

Bệnh tình của mỹ nhân ốm yếu lại trở nên trầm trọng hơn sao? Triệu Tê đứng lên, nói: "Trẫm ghé qua thăm y."

Giang Đức Hải hỏi: "Hoàng Thượng những mỹ nhân này thì sao..."

"Ừm, đúng rồi." Triệu Tê hắng giọng, bắt đầu nói: "Trẫm đã hứa với Thái Hậu rằng trẫm phải thanh tâm quả dục, tu dưỡng bản thân trong một thời gian, vì vậy gần đây trẫm không đến hậu cung nhiều lắm. Các ngươi yên phận cho trẫm một chút, không có việc thì đọc sách, hay tập thể dục rèn luyện thân thể đi.

Các mỹ nhận cúi đầu, lén lút trao nhau ánh mắt hoang mang.

Triệu Tê: "Giang Bảo Nhi."

Giang Bảo Nhi chạy lại: "Bảo Nhi ở đây!"

“Ngươi dẫn những người khác chạy vòng quanh Ngự Hoa Viên 10 vòng, chạy xong thì giải tán.”

Giang Bảo Nhi cho rằng mình nghe nhầm: "Hoàng Thượng muốn chúng ta... chạy bộ?"

"Thân thể là vốn liếng, nếu như các ngươi giống như Dung Đường, biến thành cái ấm sắc thuốc, trẫm mới lăn lộn một chút đã không chịu nổi, vậy trẫm cần các ngươi làm gì?"

Sau khi dạy cho các mỹ nhân trong hậu cung một bài học, Triệu Tê đến Túy Thư Trai. Cung nữ ở Túy Thư Trai nói cho cậu biết, hiện tại Dung Đường đang nghỉ ngơi.

Triệu Tê: "Trẫm hiểu rồi, các ngươi đều lui xuống đi. Thị vệ canh giữ ở cửa, khi nào trẫm gọi thì các ngươi phải đến ngay." Cậu rất sợ chết, nhất định phải đề phòng kẻ có tiền án như Dung Đường này.

"Rõ."

Triệu Tê vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Bên trong có một tấm bình phong, đằng sau tấm bình phong là một mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ. Dung Đường nhắm mắt lại, lông mi dài dày như lông vũ, khuôn mặt giống như một khối ngọc, giống như một vị tiên quân rơi xuống trần gian. Đáng tiếc tiên quân đã bị hận thù làm ô uế, bề ngoài lạnh lùng như trăng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ trăm phương ngàn kế để tra tấn tên cẩu hoàng đế.

Triệu Tê ở một bên nhìn y, thầm nghĩ: "Trẫm không muốn gϊếŧ ngươi, ngươi cũng đừng làm hại trẫm, chúng ta hòa giải được không."