Tiêu Thế Khanh và Ôn Thái Hậu đang bận rộn tính chuyện giang sơn xã tắc của Đại Tĩnh, trong khi Triệu Tê tiếp tục ở trong tẩm cung điện làm cá mặn. Thật không may, cá mặn cũng có phiền muộn của cá mặn.
Triệu Tê nhổ hạt nho trong miệng ra phốc một tiếng: "Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem?"
Giang Đức Hải run rẩy lo sợ, “Vừa rồi Thái Y Viện tới báo, nói... nói Vương cô nương có thai hai tháng rồi.”
Triệu Tê cau mày nói: “Vương cô nương là ai?”
Giang Đức Hải: “Vương cô nương là một danh kỹ Hoài Nam nổi tiếng, được Hoàng Thượng mang về cung sau đợt đi tuần Giang Nam.”
Triệu Tê: “Ý của ngươi là trẫm bị lừa rồi?”
Giang Đức Hải run rẩy đưa trà lên, "Hoàng Thượng, mời Hoàng Thượng uống một ngụm trà, xin Hoàng Thượng bớt giận."
Triệu Tê nhìn xuống mấy sợi lá trà xanh dưới đáy ly, trong lòng có chút khó chịu — vậy mà cậu lại bị hai nhân tình mà cậu còn chưa từng gặp mặt lừa gạt, nói thật thì tâm tình của cậu rất phức tạp. Cẩu hoàng đế biết rõ mình không được, sao vẫn nuôi nhiều mỹ nhân như vậy, cả nam lẫn nữ, đây không phải là tự cắm sừng cho mình hay sao!
Làm sao trẫm có thể nhẫn tâm trách các mỹ nhân chứ, đó đều là do trẫm cho họ quá nhiều tự do.
Trong lòng Triệu Tê thở dài, bề ngoài vẫn phải duy trì nhân thiết của cẩu hoàng đế, lạnh lùng nói: "Ở đâu? Da^ʍ phụ kia ở đâu!"
“Hiện tại đã bị nhốt trong lãnh cung, chờ Hoàng Thượng xử lý.”
“Mang bảo kiếm của trẫm tới đây,” Triệu Tê xắn tay áo lên, “Đi!”
Xem xét hình tượng của cẩu hoàng đế, Triệu Tê cho rằng Vương kia vừa nhìn thấy mình sẽ lập tức khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất xin tha, kết quả hành động của người ta đã khiến cả nhà cậu bàng hoàng.
Đại khái là bởi vì biết mình khó thoát khỏi tội chết, Vương cô nương trước khi chết còn muốn chửi cho đã miệng lần cuối, chỉ vào mũi Triệu Tê mắng: “Cẩu hoàng đế, ngươi bắt ta vào cung, lại chưa từng chạm vào ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải ở góa trong khi phu quân vẫn còn sống hay sao, ngươi đáng bị cắm sừng! Nam nhân kia tốt hơn ngươi hàng ngàn hàng vạn lần, ta bằng lòng sinh cho chàng một đứa con!"
Triệu Tê: "..."
“Mau.” Giang Đức Hải chỉ vào Vương cô nương nói: “Mau bịt miệng ả ta lại!”
“Không cần,” Triệu Tê lạnh lùng nhìn, “Để nàng nói.”
Cô nương này quả là một người mạnh mẽ, ý nghĩ thật không bình thường, vậy mà lại chỉ là một người qua đường Giáp trong sách, thật là uổng phí nhân tài.
Vương cô nương thoát khỏi sự khống chế của thái giám, nói: “Cẩu hoàng đế, ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, không cần lãng phí sức lực hỏi phụ thân của con ta là ai, cho dù ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết! Ta cũng sẽ không hối hận, đây là điều vui sướиɠ nhất đối với một nữ nhân!”
Giang Bảo Nhi ở một bên xem náo nhiệt nói: "Ta chưa bao giờ gặp qua loại người vô sỉ như vậy. Hoàng Thượng, theo Bảo Nhi thấy, loại người này nên bị tru di cửu tộc!"
Vương cô nương cười lạnh nói: “Ta từ nhỏ đã mồ côi, hài tử trong bụng ta chính là cửu tộc!”
Nhìn xem, nhìn xem, cái khí phách thấy chết không sợ này! Trong lòng Triệu Tê không khỏi tán thưởng nàng.
"Nàng tên gì?" Triệu Tê hỏi.
Giang Đức Hải nói: “Bẩm Hoàng Thượng, nàng tên là Vương Tuyết Cầm.”
Tuyết Cầm? Dì Tuyết? Vì sao cái tên này nghe quen như vậy... Triệu Tê mơ hồ cảm nhận được sự độc ác của tác giả nguyên tác, "Giang Đức Hải, ngươi cảm thấy trẫm nên xử lý nàng thế nào?"
Giang Đức Hải cúi người nói: "Người cuối cùng phạm tội nặng như vậy đã bị Hoàng Thượng đem đi nấu chín rồi."
Thân thể Vương cô nương lập tức mềm nhũn, quỳ cũng không xong, ngã sụp xuống đất.
Sắc mặt Triệu Tê cũng thay đổi, kìm nén cảm giác buồn nôn nói: "Đơn giản như vậy sao? Như vậy thì quá dễ dàng với nàng rồi."
"Ý của Hoàng Thượng là?"
“Hãy để nàng ấy tiếp tục ở lại trong lãnh cung, phụ trách dọn dẹp tất cả các nhà xí trong hậu cung.” Triệu Tê suy nghĩ một lúc, cảm thấy điều đó vẫn không đủ tàn nhẫn, nói bổ sung: “Vừa hay, trẫm có một loại thuốc mới, đang muốn thử trên người thai phụ xem có tác dụng gì — kéo xuống đi."