Triệu Tê: "..." Là bởi vì cậu quá tốt bụng chính trực, dù có cố gắng thế nào cũng không thể diễn tốt được vai cẩu hoàng đế.
May mắn thay, Ôn Thái Hậu cũng cảm thấy chuyện long mạch đã thay đổi tính tình của nhi tử, bà kiên nhẫn giải thích: “Thừa tướng là cánh tay phải đắc lực của mẫu thân, mẫu hậu phải bàn bạc mọi mọi việc lớn nhỏ với hắn. Việc con khỏi bệnh là một việc lớn, mẫu hậu còn chuẩn bị bảo hắn tìm một số ứng viên Hoàng Hậu cho con chọn đấy.
Thái dương Triệu Tê giật nảy lên — bảo Tiêu Thế Khanh chọn vợ cho cậu? Long mạch à, tốt nhất ngươi nên tạm thời rút lui đi!
"Mẫu thân, đó là Hoàng Hậu của trẫm, vì sao phải để thừa tướng giúp trẫm lựa chọn! Hơn nữa, trẫm còn trẻ, bây giờ lập Hoàng Hậu e là quá sớm!"
"Nói nhảm, lúc phụ hoàng của con bằng tuổi con thì con đã có thể bò rồi. Tê Nhi, đó là Hoàng Hậu của con, cũng là Hoàng Hậu của Đại Tĩnh. Việc lập Hậu không phải chuyện nhỏ, thế lực đằng sau rất phức tạp. Mẫu hậu cũng muốn con tự mình lựa chọn, nhưng liệu con có chọn được không? Nếu ta thực sự để con lựa chọn, con chắc chắn sẽ chọn người đẹp nhất," Ôn Thái hậu liếc nhìn Triệu Tê, "hoặc chọn người nhìn giống Dung Đường nhất.”
Triệu Tê sửng sốt: "Mẫu hậu vì sao đột nhiên nhắc đến y?"
Ôn Thái Hậu có vẻ không hài lòng, “Ai gia biết con thích dung mạo của Dung Đường, nhưng con cũng phải hạn chế chừng mực. Nghe nói con đã thay toàn bộ cung nữ hầu hạ bên người trong Cung Ung Hoa thành thái giám, mỗi thái giám đều có vài phần giống như Dung Đường?”
Triệu Tê sửng sốt: "Có sao? Trẫm quả thật đã yêu cầu Giang Đức Hải thay cung nữ thành thái giám, nhưng..."
Triệu Tê thấy vẻ mặt của Giang Đức Hải liền hiểu ra. "Ai bảo người tự cho mình là thông minh, trầm không có ý đó!"
Giang Đức Hải cũng khó hiểu, "Xin hỏi Hoàng Thượng có ý tứ gì? Dung công tử không phải là đầu quả tim của Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng tự mình nói với nô tài mà!"
Triệu Tê che lại trái tim nhỏ bé của mình, cảm thấy có chút đau lòng, "Là trẫm sai rồi. "
Giang Đức Hải vội vàng nói: "Nô tài không dám!"
“Đầu quả tim…” Ôn Thái hậu bình tĩnh nói: “Con thật sự đặt hắn lên đầu quả tim mà sủng ái nhỉ.”
Triệu Tê không nói nên lời.
"Cũng may Dung Đường chỉ là con trai của Thiếu Khánh tứ phẩm, ai gia vẫn có thể dung túng cho con muốn làm gì thì làm, nếu com có hứng thú với thừa tướng..."
Triệu Tê nhanh chóng chứng minh mình vô tội: "Trời đất chứng giám, trẫm không có!"
"Mẫu hậu chỉ thuận miệng nói thôi, sao con lại nóng nảy như vậy." Ôn thái hậu gắp cho Triệu Tê một miếng thận khía hoa, "Tới đây, ăn nhiều thịt một chút. Cuối tháng, mẫu hậu phải đến núi Mộc Dương thắp hương cầu phúc cho long mạch của con, ăn chay ba ngày, đến lúc đó, con phải đi cùng mẫu hậu."
Triệu Tê đã chết lặng trước hai từ "long mạch", "Ồ."
Hôm nay, Triệu Tê dùng bữa tối no căng bụng, bèn cùng Giang Đức Hải đi dạo trong cung. Khi đi ngang qua Điện Cần Chính, Triệu Tê dừng lại, nói: "Tại sao bên trong lại có ánh sáng?"
Trước đây, tiên đế thường triệu tập các đại thần đến Điện Cần Chính, nhưng hiện tại Điện Cần Chính đã trở thành nơi các đại thần trong Nội Các phê duyệt tấu chương, thảo luận về quốc sự. Đã trễ thế này rồi ai còn ở bên trong — Ôn Thái Hậu?
Giang Đức Hải nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hẳn là Tiêu thừa tướng. Thừa tướng đại nhân bận việc triều chính, thường ở trong cung đến tận đêm khuya. Cách đây không lâu, Thái Hậu đã tạm thời thưởng Điện Hải Yến cho thừa tướng đại nhân, cho phép ngài ấy ngủ lại trong cung.”
Triệu Tê nhớ lại nguyên tác, hình như là có chuyện như vậy. Ôn Thái Hậu đã dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, bà luôn tin tưởng 100% vào Tiêu Thế Khanh. Mẫu thân của Tiêu Thế Khanh và Ôn Thái Hậu là bạn thân khi còn là tiểu thư khuê các, hai người thậm chí còn nói đùa rằng nếu sau này mỗi người sinh được một trai một gái thì họ lập hôn ước cho hai đứa trẻ, thân càng thêm thân. Tiếc rằng cuối cùng cả hai đều sinh được con trai nên chỉ có thể quên đi chuyện hôn ước này.
Cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên cửa sổ một lúc rồi nói: "Thừa tướng bận như vậy à, vậy trẫm cũng nên quan tâm đến hắn một chút. Chúng ta đi xem thử."
Triệu Tê miễn thông truyền, đi thẳng vào Điện Cần Chính, Tiêu Thế Khanh ngồi một mình sau thư án, mặc một bộ quan phục viền vàng đen, trông rất quý khí. Sau lưng hắn là một bức bản đồ hoàn chỉnh khổng lồ của Đại Tĩnh được treo ở trên tường.