Chương 6

Trong phòng khách tối tăm, một bộ phim điện ảnh cũ đang chiếu: “Truyền thuyết mỹ lệ của Sicily”.

Để phim phát tự động, Quý Thính cầm điện thoại lên, tuỳ tiện lướt vòng bạn bè.

Rất nhanh.

Lướt đến bài đăng Thư Tiêu đang uống trà chiều, đeo kính râm, váy hai dây màu trắng tinh tế, để lộ xương quai xanh, mái tóc hơi xoăn xoã xuống xương quai xanh, nhìn vào ống kính, mỉm cười xinh đẹp.

Trước đây cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp, để mặt mộc, hay buộc tóc đuôi ngựa cao, đầu ngón tay của Đàm Vũ Trình hay luồn vào đuôi tóc sau đó giật mạnh, cô ấy lập tức quay lại trừng mắt nhìn anh.

Quý Thính thấy một số bạn học cùng lớp nhấn thích (Like) bên dưới.

Suy nghĩ một chút cô bấm vào ảnh đại diện của Đàm Vũ Trình, vào trang chủ của anh, chỉ có một thông báo về việc khai trương cửa hàng mới, bên dưới ảnh đại diện của anh có dòng chữ: Con thuyền đã vượt muôn trùng núi non.

Quý Thính biết anh có tài khoản WeChat của Thư Tiêu, lúc trước cô tình cờ nhìn thấy nó trên WeChat của anh.

Không phải anh hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của Thư Tiêu, Thư Tiêu cũng chưa chắc là không biết gì về chuyện của anh. Cách xa nhau ngàn dặm nhưng mở WeChat ra là có thể thấy mọi thứ.

Giống như Vu Hy, cô cảm thấy sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại với nhau.

Trở lại vòng bạn bè, Mộng Gia cũng vừa đăng một bài rất cung cách, mặc váy xinh đẹp, ăn tối trên cao, trong ngực còn ôm một bó hoa, dựa sát người mẹ trông có vẻ bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, nói rằng mẹ cô ấy thật sự tốt bụng còn đưa cô ấy đi ăn đồ ngon. Bố cô ấy là người Hồng Kông, ở Hồng Kông quanh năm.

Vu Hy sau đó cũng đăng một bài trên vòng bạn bè là đã trở về Lê Thành,, gương mặt trắng nõn sau khi tắm xong, giơ tay làm động tác “hi”.

Trong một khoảng thời gian ngắn, vòng bạn bè rất sôi nổi.

Lúc này, Lục Hải gửi tin nhắn nói chuyện phiếm với Quý Thính, cô mở ra đọc rồi trả lời anh.



Tối thứ sáu, Lục Hải đến đón Quý Thính pha cho anh một ly mocha, ở đây cấm đỗ xe Quý Thính vội vàng đi lên chỗ đỗ xe ở ngã tư, cô mặc áo ngắn tay phối với váy chữ A thon gọn, thắt lưng chiết eo tinh tế, tóc xõa xuống một bên mặt.

Dưới ánh đèn, Lục Hải nhìn cô vài giây, Quý Thính mỉm cười đặt ly cà phê lên bảng điều khiển trung tâm của xe, Lục Hải nhìn cô, nói: “Cảm ơn.”

Anh cầm một hộp nước hoa được đóng gói đẹp mắt đưa cho Quý Thính: “Quà gặp mặt.”

Quý Thính hơi ngạc nhiên, mỉm cười đưa tay nhận lấy: “Tôi chỉ đưa cà phê cho anh, anh lại tặng tôi thứ giá trị như vậy.”

“Không có gì, em thích là được, tôi cũng không có kinh nghiệm là bạn tôi tư vấn giúp.” Lục Hải nói, anh chỉnh lại quần áo, khởi động xe, hẹn hò bây giờ thuận tiện, chụp ảnh cũng dễ dàng vì có độ phân giải cao. Quý Thính trông có vẻ đầy đặn hơn một chút so với bức ảnh xinh đẹp của cô trên mạng, nhưng đường nét khuôn mặt thực tế lại đẹp hơn, đôi mắt khi cười lên giống như những ngôi sao rơi lấp lánh.

Nhịp tim của Lục Hải đập nhanh hơn một chút.

Quý Thính cất hộp quà nước hoa sang một bên, hỏi: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”

Lục Hải vội vàng nhìn cô một cái, sau đó nhìn tình hình giao thông trên con đường phía trước, nói: “Gần đây tôi vừa phát hiện được một nhà hàng rất ngon, rất có phong cách, dẫn em đi ăn thử.”

“Được nha.” Quý Thính gật đầu.

Ở trên xe, Lục Hải hỏi cô có kiêng kỵ món gì không.

Quý Thính lắc đầu.

Lục Hải thở phào một hơi: “Vậy thì tốt.”

Chiếc xe màu trắng chạy vài vòng quanh trung tâm thành phố, theo chỉ dẫn rồi từ từ lái đến một nhà hàng có tông màu chủ đạo là màu trắng gạo của lúa mì, tên nhà hàng được chiếu sáng trên mái hiên nhô ra.

[Lại một nhà hàng nữa]

Quý Thính hơi sửng sốt, nhận ra đây chính là nhà hàng mới mở của Đàm Vũ Trình, lúc này qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn có thể thấy đã chật kín chỗ ngồi.