Chương 5

Quý Thính nhìn anh mấy cái, sau đó quay đầu kêu Tiểu Uyển làm một ly latte. Vu Hy bày bàn, hâm mộ nói: “Cậu thì tốt rồi, người nhà không ai ép cậu đi xem mắt.”

Đàm Vũ Trình bấm điện thoại di động, không ngước mắt lên: “Tôi thấy cậu rất thích thú mà.”

“Này, đó là do tôi không còn cách nào khác.” Vu Hy cười haha, “Tôi cũng không thể làm gì được.”

Cô nháy mắt với Quý Thính, Quý Thính cười cười.

Đàm Vũ Trình để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên hỏi Quý Thính: “Người đó làm nghề gì?”

Anh thản nhiên hỏi.

Quý Thính dừng một chút mới trả lời: “Thiết kế nội thất.”

“Ừm.” Anh kết thúc lời nói bằng âm thanh ấy, lúc này Tiểu Uyển đã bưng cà phê tới đặt lên bàn, Đàm Vũ Trình giơ tay cầm ly lên, trên cổ tay áo thoang thoảng có mùi nước hoa. Đó không phải của anh mà từ chiếc chăn mỏng của Quý Thính.

“Mấy cái hộp giữ nhiệt kia mang cho cậu rồi đấy.” Anh nhấp một ngụm, vừa bấm điện thoại vừa nói chuyện với cô. Quý Thính nói: “Tôi thấy rồi.”

“Hộp giữ nhiệt nào, ồ, mấy cái hộp lúc cậu mang cơm cho cậu ta ấy hả.” Vu Hy suy nghĩ một chút, hơi không theo kịp cuộc trò chuyện của họ. Tính ra, Quý Thính và Đàm Vũ Trình đã ngồi cùng bàn với nhau từ lớp 11, 12. Sau đó, bố mẹ hai nhà cũng bất ngờ thân quen, thường xuyên liên lạc. Về sau, Quý Thính cũng học đại học ở Kinh thị, mặc dù không phải Kinh đại nhưng họ vẫn thường xuyên liên lạc.

Sau khi tốt nghiệp, Đàm Vũ Trình và Phó Diên trở lại Lệ Thành để gây dựng sự nghiệp.

Bố mẹ Quý Thính đã mở rộng siêu thị ở đây, cô cũng trở về Lệ Thành mở một quán cà phê, bén rễ ở đây nên họ rất thân thiết.

Vu Hy cũng là bạn học cấp ba với họ, chỉ là học khác lớp, nhưng mọi người trong trường đều biết về chuyện của Đàm Vũ Trình. Chỉ là không biết cụ thể như Quý Thính.

Đàm Vũ Trình uống xong cà phê, có chút buồn ngủ đứng dậy: “Đi đây, hai người từ từ nói chuyện.”

Anh kéo ghế ra, uống cà phê xong nhưng trông vẫn rất buồn ngủ, có chút bất cần cầm điện thoại di động rời đi. Sau khi anh đi, Vu Hy nắm lấy cánh tay Quý Thính, đến gần cô: “Cậu ta và Thư Tiêu có còn liên lạc không?”

“Không rõ lắm.” Quý Thính nghe thấy cái tên này, khựng lại.

“Cậu ta không phải vẫn đợi Thư Tiêu đấy chứ?” Ngữ khí Vu Hy có chút không chắc chắn, Quý Thính chớp mắt, cô biết rõ nhất, lúc trước bọn họ chia tay rất thảm, rất không cam lòng.

Nếu anh đang chờ đợi thì đó cũng là chuyện bình thường.

“Mặc dù hiện tại cậu ta rất thờ ơ, còn lắm tai tiếng là có nhiều bạn gái tin đồn, nhưng tớ cảm thấy, sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại với nhau.” Vu Hy ngẩng mặt lên, đưa ra kết luận: “Nghe xem, cậu thấy có đúng không?”

Quý Thính hoàn hồn, nhìn Vu Hy, gật đầu: “Ừ.”

Buổi tối, sau khi cùng Vu Hy ăn cơm và đưa cô ấy về nhà, Quý Thính cũng không thể không về nhà cất mấy chiếc hộp giữ nhiệt và đôi đũa Đàm Vũ Trình đã mang đến vào tủ trong nhà.

Khâu Đan không có ở đây, ở nhà cũng không có ai. Quý Thính nhân tiện lái xe đi qua siêu thị nhà mình, mùa hè người người qua lại trong siêu thị, vừa nhìn đã thấy Quý Lâm Đông đang kiểm tra thùng hàng còn Thu Đan đang hỗ trợ tính tiền.

Khâu Đan nhìn thấy cô, gọi một tiếng.

Quý Thính lè lưỡi, quay người bỏ đi, Khâu Đan muốn đuổi theo cô, nhưng người cần thanh toán đang xếp hàng dài, tuy có máy tự phục vụ nhưng luôn có một số người lớn tuổi không biết sử dụng, họ cần Khâu Đan nên bà không chạy đi bắt được cô.

Quý Thính lên xe, phóng đến cửa tiệm xem thử, ở lại cho đến khi cửa hàng đóng cửa rồi mới quay lại căn hộ của mình.

Để thuận tiện cho việc quản lý “Hoàng Hôn”, Quý Thính đã thuê một căn hộ ở đây, sau khi tắm xong, cô ngả mình lên chiếc ghế sô pha mềm mại, co chân lại, lấy điều khiển từ xa, bật máy chiếu.