Chương 47

Đàm Vũ Trình tiến đến chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại, đôi môi mỏng khẽ cử động tách môi và lưỡi cô ra tiến vào thật sâu.

Quý Thính càng bối rối hơn hai đầu gối quỳ xuống, cô muốn thở nhưng Đàm Vũ Trình đã giữ gáy và hôn cô thật chặt.

Bàn tay của người đàn ông lần lên gấu áo tháo chiếc nơ hình con bướm ra, một tiếng tách vòng eo hiện ra, Đàm Vũ Trình rời môi một lúc áp vào chóp mũi cô dò hỏi trong lúc cô đang run rẩy: “Có phải muốn như vậy không?”

Quý Thính run rẩy nhìn anh, môi bị cắn đến đỏ bừng, mọi thứ giống như ngựa hoang chạy loạn mất kiểm soát, hơi thở của cô gấp gáp, cổ áo rộng mở.

Cô bối rối nhưng vẫn còn chút lý trí, đỡ lấy vai anh: “Đàm Vũ Trình, tôi…”

Cô không nói nên lời nhìn vào mắt anh, áo sơ mi xộc xệch, Đàm Vũ Trình nhìn khuôn mặt cô, bộ dạng cô như thế này cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng chưa chắc có thể kiềm chế được.

*Liễu Hạ Huệ (柳下惠): Là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khϊếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không khởi d*c tình.

Đầu ngón tay Quý Thính run lên cô cử động có ý định chạy trốn, lúc này cô chỉ muốn vặn kim đồng hồ trở lại lúc nãy, nhưng cánh tay của Đàm Vũ Trình lại không hề suy chuyển, giữa hai người có một mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua. Có lẽ vào lúc này Đàm Vũ Trình cũng đang tính toán có nên tiếp tục hay không.

Lông mi Quý Thính theo cơ thể mà run lên, cô cảm thấy choáng váng một bên vai áo sơ mi tuột ra, một bóng đen đột nhiên áp tới trước mặt đè cô xuống, Đàm Vũ Trình nghiêng đầu hôn lên cổ cô.

Cánh tay anh ôm chặt, Quý Thính không kịp phòng bị bị hơi thở nóng hổi của anh bao bọc. Đầu ngón tay đột nhiên nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, anh cũng không khá hơn là bao, cổ áo mở rộng dưới lớp vải trắng là cơ bắp săn chắc và xương quai xanh đẹp đẽ.

Anh đưa tay cởi vài chiếc cúc áo, ngước mắt lên, cắn vào d ái tai cô, thấp giọng nói: “Tôi chưa chuẩn bị gì cả.”

“Chúng ta chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Quý Thính bỗng nhiên mở mắt, giây tiếp theo môi bị anh hút lấy cô lại mơ màng mà nhắm mắt lại. Các giác quan tất cả đều là anh.

Thì ra cô có thể tiếp nhận sự thân mật với người đàn ông này chứ không phải Lục Hải.



Đêm hôm đó, ở một góc phòng khách, dưới chiếc điều hòa mát lạnh và ánh sáng mờ nhạt phát ra từ màn hình máy chiếu, Quý Thính giống như một con cá chết đuối không chân thật mà treo trên người Đàm Vũ Trình, đôi mắt chứa men say rồi lại bị anh ép buộc, cô nằm trong vòng tay anh thanh âm phát ra vụn vặt. Đó là trải nghiệm chưa từng có trước đây, cô thậm chí còn giúp đỡ anh, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Cắn cánh môi nhìn cô đỏ mặt. Anh vòng đôi tay to lớn của mình quanh eo cô, thì thầm vào tai cô. Trong trạng thái mơ màng, lưu luyến và bối rối, con cá chết đuối lật qua lật lại trong lòng bàn tay của người thợ săn, làn da của Quý Thính mịn màng và trắng trẻo bị lòng bàn tay của anh nắm mà tạo ra những vết đỏ.

Khi cô tỉnh dậy, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng đã tăng lên một chút, mát mẻ và yên tĩnh, Quý Thính xoay người đang gối lên bả vai đối phương, khóe mắt ngước lên nhìn thấy Đàm Vũ Trình đang ngủ say một tay ôm lấy eo cô. Hai người dựa vào ghế sô pha to rộng, đôi môi mỏng của anh mím lại một tay che mắt, cổ áo tùy ý cài vài cái cúc trên yết hầu còn có vết cắn nhỏ.

Tim Quý Thính đập thình thịch, cơn mê loạn do rượu gây ra khiến một góc phòng khách thành mớ hỗn độn.

Nó đã phá vỡ nghiêm trọng sự cân bằng của mối quan hệ ban đầu, chính cô là người chủ động, giống như một người phụ nữ bị che mặt, tấm màn che giờ được vén lên những cảm xúc chứa đựng trong mắt cô cứ thế trút xuống.