Chương 46

Quý Thính mỉm cười: “Không biết ai uống cùng ai đâu.”

Đàm Vũ Trình cười nhạt một tiếng.

Hai người bắt đầu dùng bữa, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, Quý Thính bưng bát lên uống canh nhìn anh qua làn hơi nóng, anh ăn uống rất từ tốn biểu cảm không có gì khác lạ. Yết hầu khẽ di chuyển khi anh uống rượu.

Quý Thính nghĩ anh ăn mặc chỉnh tề như vậy, tây trang giày da còn đeo cà vạt chắc hôm nay cũng chưa có thời gian lướt xem vòng bạn bè.

Ăn xong cơm tối.

Đàm Vũ Trình là người dọn dẹp.

Quý Thính ăn xong có hơi no nên ngồi khoanh chân trên thảm, cầm điều khiển từ xa mở màn máy chiếu, máy chiếu từ từ hạ xuống Quý Thính tựa người vào ghế sô pha tùy ý ấn đổi hết kênh này sang kênh khác.

Đàm Vũ Trình lau tay rồi bước ra ngoài, ngồi xuống đối diện cô bấm điện thoại di động. Quý Thính đứng dậy, cầm lấy hai ly rượu lấy rượu whisky vừa rồi rót ra, mỗi người một ly.

Đàm Vũ Trình không ngẩng đầu lên, “Lần trước online cậu còn chưa vượt qua cấp.”

Anh đang nói về game Magepunk Vandal.

Quý Thính nhấp một ngụm rượu, nói: “Này.”

Rượu whisky của anh là từ Ireland vị dịu nhẹ hơn và có mùi thơm của trái cây, Quý Thính hơi nghiện uống nó uống hết ly này đến ly khác. Đàm Vũ Trình ngước mắt lên trong ánh sáng mờ ảo lại thấy cô uống thêm một ngụm nữa, đôi mắt như chứa một tầng nước khẽ thay đổi.

“Say rồi à?”

Quý Thính nuốt rượu, lắc đầu: “Không có.”

Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào ghế sô pha đơn, giọng điệu cười cười nói: “Gần đây tửu lượng của cậu đã giảm không ít.”

Quý Thính nghe vậy hiểu ra ý anh.

Âm thầm trêu chọc cô lần trước ở trong quán bar say đến mức suýt nôn, cô nhẹ nhàng xua tay nói: “Nói nhảm, lần trước không tính.”

Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày.

Sau lưng cô có ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ màn chiếu, Quý Thính giơ tay nhận lấy ly rượu rót thêm một ly nữa dưới ánh sáng mờ ảo. Đàm Vũ Trình thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy ly của cô nói: “Kiềm chế đi, đừng thấy vị dễ chịu mà ham uống, say càng nặng.”

Quý Thính không với được cái ly, đầu lưỡi vẫn nhớ hương vị trái cây quyến rũ cô, cô nhìn Đàm Vũ Trình ấn vai anh xuống nói: “Tôi còn chưa uống đủ.”

Đàm Vũ Trình ngước mắt lên.

Quý Thính gần như nửa ngồi nửa quỳ, cô quỳ rồi ấn anh xuống tạo thành tư thế nhìn xuống, Đàm Vũ Trình cong một bên chân dài hơi nheo mắt lại.

Tầm mắt đối diện.

Im lặng một lúc, trong mắt anh hiện lên một cảm giác áp bách, có lẽ chính vì tư thế mà tạo cho anh cảm giác áp lực trời sinh. Đây là lần đầu tiên Quý Thính nhìn anh như vậy, bởi vì vấn đề ánh sáng nên cô như đang chặn anh ở giữa ghế sô pha và mình, vẻ mặt có chút mơ hồ, trong đầu cô hiện lên hình bóng của Thư Tiêu.

Dưới ảnh hưởng của men rượu cô muốn hỏi.

Cậu vẫn đang chờ đợi Thư Tiêu?

Vẫn đang chờ đợi ư?

Cậu có buồn không?

“Đang suy nghĩ gì thế?” Giọng nói của Đàm Vũ Trình vang lên.

Quý Thính khôi phục tinh thần dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh, anh bị cô ấn xuống, cánh tay chống ở phía sau một tay đặt lên đầu gối, cổ áo hơi mở, tư thế kiêu ngạo giống như một con sói đầu đàn đang ẩn nấp chuẩn bị tấn công. Quý Thính nhìn theo, ánh mắt cô di chuyển xuống sống mũi, đôi môi mỏng của anh, rồi xuống yết hầu, cổ áo và xương quai xanh.

Cô hơi choáng váng.

Tư thế của anh không dễ chọc, Quý Thính cũng không biết mình đang nghĩ gì mà lại cúi đầu trêu chọc anh, đôi môi mềm mại trong ánh sáng mờ ảo áp lên đôi môi mỏng của anh.

Gần như ngay lập tức, khi Quý Thính gặp phải khoảnh khắc đó, toàn thân hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Đàm Vũ Trình vẫn bình tĩnh không gợn sóng, lúc đó Quý Thính như có linh cảm người bị chặn sẽ là cô, Quý Thính chống lên vai anh hoảng sợ muốn rời đi, vừa quay người bàn tay to lớn đã ôm lấy eo kéo cô trở về mặt đối mặt với anh, hơi thở đan xen cô nhìn thấy mắt anh tối sầm lại, Quý Thính sững sờ.