Chương 45

Quý Thính do dự một chút, soạn tin nhắn: [Hôm nay cậu đã đi làm chưa?]

Đàm: [Ở công ty.]

Thấy rồi Quý Thính không nhắn tin cho anh nữa, đặt điện thoại xuống lấy bộ đồ ngủ đi tắm.



Những ngày tiếp theo Đàm Vũ Trình có vẻ vẫn rất bận rộn. Quý Thính không còn gặp gỡ Lục Hải nữa mà dành nhiều thời gian ở cửa tiệm hơn. Long Không nói quay về sẽ mời cô ăn cơm, nhưng kế hoạch lại tiếp tục kéo dài do tạm thời cậu ta phải đến Hải Thành ở lại thêm một tuần nữa.

Quý Thính cũng không tính toán bữa ăn này.

Vào ngày thứ ba của lễ Quốc khánh, Quý Thính thức dậy vào buổi sáng luôn cảm thấy mấy hôm nay hình như đã quên mất điều gì đó, cho đến khi một khách hàng bước vào cửa hàng đeo một chuỗi hạt Phật trên cổ tay. Chuỗi hạt rất giống với vòng tay hình lá bằng gỗ tử đàn.

Quý Thính mới phản ứng lại bấm vào vòng bạn bè của mình, quả nhiên Thư Tiêu vừa đăng ảnh chụp bữa tiệc sinh nhật của cô ấy. Cô ấy đang ngồi giữa nhóm bạn trên tay ôm một bó hoa. Bên cạnh là người bạn trai của cô ấy, trên mặt đang nở nụ cười anh ôm cô cười tươi, còn có một bức ảnh khác người bạn trai hôn lên má cô ấy, mi mắt cô cong cong trông xấu hổ và rụt rè.

Cô ấy viết: Chúc mừng sinh nhật tôi.

Nhiều người đã bình luận bên dưới chúc phúc.

Mộng Gia: Chúc phúc!

Chung Du: Wow, họ thật xứng đôi. Chúc mừng sinh nhật, Tiêu Tiêu của tớ.

Phong Dĩnh Dĩnh: Chúc mừng sinh nhật! Thực sự rất đẹp đôi.

Về phần những chàng trai khác họ pha trò và trêu chọc. Long Không lần này lại không có động tĩnh gì.

Quý Thính nhìn thấy trong ảnh trên cổ tay Thư Tiêu có đeo một chiếc vòng tay màu tím rất đẹp, cô im lặng bấm vào ảnh đại diện của Đàm Vũ Trình, chưa động đến lịch sử trò chuyện.

Quý Thính quan sát một lúc. Thật lâu sau, mới đặt điện thoại xuống.

Buổi chiều, Quý Thính pha cà phê mang đến cho khách thì bị khách kéo lại nói chuyện một lúc, Quý Thính đứng bên cửa sổ ngây ngốc nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài.

Một lúc sau, cô quay lại quầy cầm điện thoại lên, chỉnh sửa và gửi tin nhắn cho tài khoản có avatar đen: [Tối nay cậu có bận không?]

Đàm: [Hả?]

Quý Thính: [Chúng ta cùng ăn tối đi, tôi sẽ mua đồ đến nhà cậu.]

Đàm: [Được.]

Đàm: [Tám giờ tôi sẽ về, mật khẩu: 003003]

Quý Thính: [Được.]

Sau khi gửi tin nhắn, Quý Thính nói với Trương Dương một tiếng rồi lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, cô lái xe đến siêu thị dưới tiểu khu của Đàm Vũ Trình mua một ít thịt và rau rồi lên tầng, vào nhà.

Phong cách trong căn hộ của anh lấy màu xám làm chủ đạo, tông lạnh và thoang thoảng mùi hương gỗ mun. Hoàng hôn từ ban công chiếu xuống sàn nhà, Quý Thính đi vào bếp.

Cô cầm một túi rau lớn đặt lên bệ bếp, mở tủ lạnh ra lần này thậm chí còn không có một quả trứng, có vẻ dì Tiêu biết anh bận nên cũng không đặt đồ ăn gửi đến nữa. Quý Thính đóng tủ lạnh lại, bắt đầu sơ chế thức ăn.

Từ khi hoàng hôn cho đến lúc trời tối Quý Thính đã làm ba món ăn một món canh, bày lên bàn ăn, tiện thể lấy một chai whisky trong tủ rượu ra rót vào ly, vừa rót thì ở cửa có động tĩnh truyền đến, Đàm Vũ Trình một tay cầm áo vest đen, một tay giơ lên cởi cà vạt bước vào, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Có vẻ mấy ngày này vẫn bận rộn. Anh cởi cà vạt ném lên ghế sô pha thuận tay cởi cúc cổ áo để lộ yết hầu, đặt áo khoác xuống.

Quý Thính liếc anh một cái: “Ăn được rồi.”

Đàm Vũ Trình đi tới bên này, gác đôi chân dài lên ghế cao rồi ngồi xuống: “Thơm quá.”

Quý Thính đẩy whisky cho anh, cô nhấp một ngụm trước: “Tôi đói, ăn nhanh đi.”

Anh cầm ly whisky lên nhìn nhìn: “Cậu chắc chắn muốn uống?”

Quý Thính dùng đũa gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, liếc mắt: “Không được à?”

Đàm Vũ Trình nhấp một ngụm, nhìn cô: “Nếu cậu uống được, tôi sẽ uống cùng cậu.”