Chương 43

Lúc đó Tiếu Hi bảo thật sự rất tiếc. Tiếc là hai đứa trẻ này không thể đến được với nhau.

Đánh giá qua sự việc này Quý Thính không phải sẽ bài xích với tất cả đàn ông, Khâu Đan thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề kia chắc là ở Lục Hải, anh không có cách nào để Quý Thính đến gần mình.

Khâu Đan hy vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông phù hợp, nhưng bà cũng hy vọng Quý Thính có thể có một chút ấn tượng tốt với đối phương, ấn tượng tốt thì mới có thể duy trì mối quan hệ gần gũi sau đó tiến tới hôn nhân.

Khâu Đan cầm một con tôm càng đất, tiếp tục bóc vỏ: “Được, mẹ sẽ nhờ mọi người xem giúp. Con cũng nên sớm nói rõ với Lục Hải, kẻo làm chậm trễ người ta.”

Quý Thính gật đầu.

Khâu Đan liếc nhìn cô: “Biết nên nói gì chưa?”

Quý Thính lại gật đầu.

Dù sao thì Lục Hải cũng là cháu trai của bạn Quý Lâm Đông, Quý Thính đương nhiên sẽ không đắc tội với anh, hơn nữa Lục Hải là một người đàn ông rất tốt.



Thứ bảy, trong cửa tiệm rất đông khách, buổi chiều Lục Hải gửi tin nhắn mời cô đi ăn tối, cô đồng ý. Hai ngày nay thời tiết rất tốt mặt trời chiếu sáng rực rỡ, buổi chiều ánh nắng chiếu xuống mặt đất.

Xe của Lục Hải đã tới cửa.

Quý Thính mở cửa xe, ôm một hộp quà đi vào, đưa túi cho Lục Hải, Lục Hải cười nhìn cô rồi nhận lấy: “Đây là”

“Quà.” Quý Thính thắt dây an toàn xong.

Lục Hải có chút đắc ý, lại có chút ảo não anh không có chuẩn bị gì, đem túi đồ cất lại, khởi động xe nói: “Hôm nay là ngày gì mà tôi được nhận quà vậy.”

Quý Thính cười nói: “Muốn thì có thể tặng mà.”

Lục Hải nghe xong cũng mỉm cười cầm vô lăng lái xe, trên đường có hơi tắc nghẽn, dẫn Quý Thính đến một nhà hàng phương Tây trên cao đã đặt chỗ trước, hai người ngồi xuống Lục Hải nói: ” Nhà hàng này có món bít tết rất ngon, tôi dẫn em đi ăn thử”.

Quý Thính cười nói: “Anh thật sự đã ăn hết đồ ăn ở Lệ Thành rồi.”

Lục Hải nhìn cô nói: “Tôi dẫn em đi ăn hết.”

Quý Thính hơi khựng lại cảm thấy có chút áy náy, cô cầm cốc lên uống một ngụm nước. Ở đây cô có thể nhìn thấy mặt trời lặn và bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn. Chẳng mấy chốc trời đã tối, miếng bít tết được bày trên bàn âm thanh xèo xèo, khung cảnh ngoài cửa sổ được thay thế bằng ánh đèn neon, toàn cảnh thành phố nhìn bao quát thật đẹp. Quý Thính và Lục Hải ăn xong, món tráng miệng được mang lên.

Lục Hải đẩy món tráng miệng cho Quý Thính và nói: “Em ăn thử đi, tôi thấy món ở cửa tiệm của em ngon hơn.”

Quý Thính nhìn một cái, cười nói: “Không cần so sánh, ở đây nhất định ngon hơn.”

“Không, tôi cảm thấy chỗ của em tốt hơn.”

Quý Thính mỉm cười, cầm nĩa lên ăn một miếng.

Lục Hải nhìn về phía vòng đu quay cách đó không xa có chút do dự nhìn Quý Thính, Quý Thính cũng ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau, Quý Thính đặt thìa xuống, gọi: “Lục Hải.”

Đầu ngón tay Lục Hải dừng lại nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cười hỏi: “Sao vậy?”

Quý Thính lặng lẽ hít một hơi, ngón tay cuộn lại nhìn anh nói: “Chuyện lúc trước của chúng ta dừng lại nhé?”

Nụ cười trên mặt Lục Hải nhạt dần, “Tại sao?”

“Vấn đề là ở tôi, vốn dĩ tôi cũng muốn thử với anh, nhưng hình như tôi không có hứng thú.”

“Không sao đâu, trước tiên cứ là bạn bè thôi, từ từ rồi…”

“Thật sự có thể từ từ tính sao?” Quý Thính hỏi lại.

Lục Hải trầm mặc một lát.

Anh thật sự thích Quý Thính, nhưng vì anh đã chọn đây là cuộc gặp gỡ xem mắt nên tất nhiên không thể lãng phí thời gian, anh chắc chắn đang hướng tới mục tiêu kết hôn. Bước tiếp theo của anh là muốn xác nhận mối quan hệ của mình với Quý Thính sau đó chọn một ngày để kết hôn. Nói đến cùng sự kiên nhẫn của anh có hạn.

Lần trước lúc ở nhà hàng Nhật Bản, anh đã sẵn sàng thực hiện bước tiếp theo.