Chương 42

Mộng Gia phá vỡ mối quan hệ bạn bè, đổi lấy sự tránh né và từ chối của anh liệu có đáng không?

Quý Thính thu hồi tầm mắt thở dài một hơi, tiếp tục điều khiển nhân vật nhưng lại có chút thất thần. Giống như một điềm báo trước về những gì có thể xảy ra.



Buổi chiều quay lại cửa hàng.

Quý Thính gọi Long Không, mùi cà phê thơm phức, cô ngồi trong góc phơi nắng nói: “Cậu ấy thức nguyên hai đêm, mệt quá nên không trả lời hết tin nhắn của cậu.”

Long Không thở phào một hơi, “Nói cho cậu biết, tôi biết cậu ta rất bận, nhưng không ngờ lại bận như vậy.”

“Vậy còn có gì nữa không?” Long Không lại hỏi, Quý Thính đặt ly cà phê xuống, mím môi dưới nghĩ đến chiếc ngăn kéo hé mở lúc đó cô thì thầm: “Vòng tay hình lá nhỏ bằng gỗ tử đàn là…”

“Bọn họ mỗi người một cái”

Quý Thính lại cầm cà phê lên: “Hẳn là cậu ấy đã lấy ra xem?”

“Cậu đã nhìn thấy nó?”

“Ngăn kéo hé mở.”

Long Không thở dài: “Tôi biết mà, cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.”



Thuyền đã vượt muôn trùng núi non

Nó quả thật có liên quan đến Thư Tiêu.

Đáng tiếc phía sau muôn trùng núi non không có người.

Quý Thính nhìn người qua đường bên ngoài cửa sổ, có chút ngây ngốc.

“Được, tôi phải đi họp bây giờ, lại nói, khi nào tôi về Lệ Thành chúng ta cùng ăn một bữa.” Long Không nói.

Quý Thính hoàn hồn, nói: “Được.”

Buổi tối, Khâu Đan gọi Quý Thính về nhà ăn tối, bà nói trong siêu thị có một mẻ tôm hùm đất vừa về rất ngon đặc biệt làm tôm càng mười ba vị cho Quý Thính. Quý Lâm Đông không về được nên trong siêu thị chỉ có hai mẹ con ăn, chủ yếu là vì Khâu Đan cũng thích ăn, chỉ có hai mẹ con nên dọn ra một chiếc bàn nhỏ, Quý Thính đeo găng tay, uống Coca, ăn đến nỗi môi đỏ bừng.

Khâu Đan đưa khăn giấy cho cô, nói: “Lau đi, lau đi.”

Quý Thính cầm lấy lau, sau đó tiếp tục bóc tôm, nếu không lột được sẽ cắn.

Khâu Đan nhìn Quý Thính, nói: “May là tối nay mẹ không bảo con dẫn Lục Hải tới đây.”

Động tác đang cắn tôm của Quý Thính dừng lại.

Khâu Đan bóc lấy thịt tôm nhỏ cho vào bát cô, nói: “Con ăn như thế này, vẫn chỉ nên để người nhà thấy thôi.”

Quý Thính nhổ vỏ tôm ra.

Kể từ cái hôm có phản ứng bài xích với Lục Hải, đã hai ngày nay Quý Thính không chủ động tìm Lục Hải, Lục Hải có gửi tin nhắn cô cũng trả lời nhưng không quá nhiệt tình.

Cô nhấp một ngụm Coca, nhìn về phía Khâu Đan.

“Mẹ.”

“Ừm?”

Khâu Đan lại cho thịt tôm vào bát con gái.

Quý Thính bắt gặp ánh mắt của bà, nói: “Mẹ, Lục Hải và con… hay là mẹ, con nghĩ kỹ rồi, mẹ giới thiệu đối tượng khác cho con được không?”

Khâu Đan đang lột tôm chợt dừng lại, sau đó ngước mắt lên: “Sao vậy?”

Quý Thính kéo găng tay dùng một lần rồi nói: “Con cảm thấy như thiếu thiếu thứ gì đó, không thể toàn tâm toàn ý vào mối quan hệ, đồng thời con còn cảm thấy hơi bài xích trước sự gần gũi của anh ấy.”

Khâu Đan sửng sốt.

“Trước đây không phải vẫn ổn sao? Hay là cậu ấy đã làm gì đó à?”

“Không có, anh ấy rất tốt bụng. Chỉ lẽ là vấn đề cá nhân của con thôi. Mẹ, con cũng không biết, con tưởng bản thân có thể làm được.” Quý Thính gắp thêm một miếng thịt tôm nữa cho vào miệng nhai.

Khâu Đan nhìn con gái mình.

Vẻ mặt và giọng điệu của Quý Thính đều bình tĩnh, xem ra cũng không có chuyện gì xảy ra. Vậy thì có thể vấn đề ở cá nhân Quý Thính, cô từ chối sự gần gũi. Trong lòng Quý Thính đang kháng cự sự gần gũi của Lục Hải, sự gần gũi này cũng có thể bao gồm cả sự thân mật. Khâu Đan cau mày, đột nhiên nghĩ việc này không biết nên giải quyết sao?

Bà hỏi: “Con nói cho mẹ nghe, không phải với chàng trai nào con cũng bài xích như thế chứ?”

Quý Thính ngước mắt lên, lắc đầu: “Không phải.”

Khâu Đan đang định nói con chưa từng có bạn trai nhưng sau đó lại chợt nhớ tới Đàm Vũ Trình, đầu năm nay trong buổi họp mặt gia đình Quý Thính đã bị bong gân ở chân chính Đàm Vũ Trình đã bế cô lên lầu, lúc đó bà và Tiếu Hi vào nhà thấy Đàm Vũ Trình đang nắm lấy chân Quý Thính bôi thuốc cho cô cũng xem như rất gần gũi, Quý Thính sợ đau còn đá anh một cước nhưng Đàm Vũ Trình đã giữ chặt lấy ấn xuống chăn.