Chương 41

Quý Thính nhìn thật kỹ rồi lại nhìn Đàm Vũ Trình. Anh đang ngủ say nhưng dưới mắt lại có quầng thâm, rõ ràng là rất mệt mỏi. Trong lòng Quý Thính có chút đau lòng. Khi một người phụ nữ bắt đầu cảm thấy đau lòng vì một người đàn ông thì đó chính là khởi đầu của tai họa.

Có gió từ ban công thổi vào cửa sổ bật mở, Quý Thính đứng dậy đi đóng cửa ở ban công, khi cô quay lại điện thoại di động trên bàn reo inh ỏi Đàm Vũ Trình bị đánh thức, anh đặt đôi chân dài xuống sô pha ngồi dậy cầm lấy cúi đầu nhìn điện thoại. Quý Thính đi tới nhìn anh: “Cậu tỉnh rồi à? Vậy ăn cháo đi.”

Đàm Vũ Trình đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi theo cô vào trong, cô lấy bát và đũa.

Đàm Vũ Trình đưa tay cầm nồi cháo lên bệ bếp, nhìn nhìn rồi nói: “Cậu nấu đùi gà?”

Quý Thính bưng bát theo anh ra ngoài ngồi vào bàn ăn, cô đưa bát cho anh: “Tủ lạnh nhà cậu chỉ có thế này thôi, không thể nấu sao?”

“Có thể.”

Múc một bát Đàm Vũ Trình ăn trước, chắc hẳn anh đã rất đói bụng nên cũng không sợ bỏng. Quý Thính ngồi đối diện chậm rãi ăn.

“Hai ngày nay cậu chưa ăn gì phải không?”

Đàm Vũ Trình ăn xong mấy bát mới tựa lưng vào ghế nói: “Hôm qua tôi ăn một phần cơm.”

Quý Thính nhai miếng gà, ồ một tiếng: “Trông như chết đói vậy.”

Đàm Vũ Trình: “Gần như thế.”

“Lần sau nhớ phải ăn cơm.”

“Ừm.”

Hiếm khi thấy anh đáp lời ngoan ngoãn vậy.

Quý Thính cầm thìa lên múc từng miếng cháo, cô ăn chậm rãi. Đàm Vũ Trình đã xong nhìn cô ăn.



Ăn xong cháo, Đàm Vũ Trình cầm bát đ ĩa vào bếp cho vào máy rửa bát.

Quý Thính ăn cháo xong thì có hơi nóng đi tới sô pha ngồi xuống, cầm điều khiển từ xa điều chỉnh điều hòa trong phòng khách. Đàm Vũ Trình nhấn nút rửa chén, lấy khăn giấy lau khô tay trước khi bước ra ngoài.

Quý Thính đặt điều khiển từ xa xuống, nhìn anh rồi hỏi: “Có muốn chợp mắt thêm một lát không? Hôm nay cậu không cần phải đến công ty nữa đúng không?”

Đàm Vũ Trình ném chiếc khăn giấy vào thùng rác, bóc một viên kẹo cà phê cho vào miệng sau đó lấy một viên khác ném cho Quý Thính, Quý Thính nhận lấy mở ra cắn một miếng. Đàm Vũ Trình cầm di động ngồi xuống cạnh cô, nói: “Chơi Magepunk Vandal một lúc đi.”

Quý Thính ừ một tiếng, bấm mở trò chơi.

Chớp mắt một cái đã hai ngày nay anh không lên mạng cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ nào, lần trước sau khi Quý Thính vượt qua mấy cấp độ khoảng cách đã rất gần với anh, Đàm Vũ Trình đặt tay lên lưng ghế sô pha, “Tôi làm nhiệm vụ, cậu vượt cấp độ.”

Quý Thính gật đầu, tựa lưng vào ghế và điều khiển nhân vật.

Anh ngồi như vậy người cao che mất ánh sáng trên đầu cô hai người ở rất gần nhau, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình, Quý Thính bấm điện thoại đang suy nghĩ vài vấn đề.

“Hai ngày nay cậu đều ở công ty sao?”

“Ừ.” Anh thản nhiên trả lời.

Quý Thính suy nghĩ một chút: “Vậy cậu không tắm đúng không?”

Đàm Vũ Trình hơi dừng đầu ngón tay lại nhìn cô, Quý Thính chạm mắt anh chớp chớp mắt, Đàm Vũ Trình nhìn cô nói: “Ngửi thấy hả?”

Quý Thính dừng một chút, sau đó cúi người lại gần ngửi thử mép cổ áo anh.

Mùi thuốc lá và gỗ mun thoang thoảng bay lên, yết hầu của Đàm Vũ Trình di chuyển, giọng điệu nghiền ngẫm: “Thật sự ngửi được sao?”

Quý Thính dịch sang một chút, nhìn anh nhún vai nói: “Tò mò, Long Không nói đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng không thấy cậu trả lời…”

“Trả lời rồi, nhưng tôi không để ý lắm.”

“Ồ.”

Sau đó Quý Thính vào ván thực hiện nhiệm vụ của mình, hai người cuối cùng lại ở trên cùng một bản đồ thành lập một đội và đi xuống, trong khoảng thời gian này tài khoản của Mộng Gia đã lên mạng, Đàm Vũ Trình giơ tay ấn tắt chế độ hoạt động hành động này khiến Quý Thính nhìn anh, trước khi Mộng Gia công khai theo đuổi hình như anh cũng không tránh né Mộng Gia nhiều như vậy.