Chương 4

“Sao cậu không gọi tớ đến đón?”

“Điện thoại tớ hết pin, ừm, sạc điện.” Vu Hy lấy cục sạc dự phòng rồi c ắm vào sạc, vừa đúng lúc cà phê cũng chuẩn bị xong Quý Thính giúp cô mang tới, Tiểu Uyển cũng cắt một phần bánh kem phô mai, đặt lên trên.

Quý Thính ngồi bên cạnh Vu Hy.

Vu Hy cầm cà phê lên, nhấp một ngụm, “Tớ ở nhà nhưng vẫn luôn nhớ đến hương vị này, không phải không có cửa hàng nào làm, mà vấn đề là cậu làm ngon nhất.”

Quý Thính mỉm cười nhìn cô ấy: “Cái này không phải tớ làm.”

“Hoàng Hôn! Chỉ có uống cafe trong tiệm Hoàng Hôn mới là ngon nhất.” Vu Hy lập tức đổi lời. Quý Thính cười chớp mắt. Vu Hy suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, nắm tay Quý Thính, nói: “Tớ sẽ cho cậu xem đối tượng xem mắt lúc về nhà trong khoảng thời gian vừa rồi.”

Quý Thính có chút hứng thú ngó vào xem.

Vu Hy bấm vào WeChat. Những bức ảnh này đều là mẹ cô ấy gửi đến tổng cộng có năm người đàn ông, đáng ngạc nhiên là họ đều trông rất đoan chính, ăn mặc chỉnh tề, Vu Hy nói: “Những người đàn ông ở Dung Thành quả thật có vẻ ngoài không tệ, mẹ biết tớ cũng khá chuộng nhan sắc không dám chọn người nào quá tệ, nhưng cơ bản họ đều đang phát triển ở Dung Thành không có ở nơi khác”.

Quý Thính vừa nghe liền biết, điều này không phù hợp với ý tưởng hướng ra bên ngoài của Vu Hy.

“Thực ra tớ cũng biết vì sao mẹ lại tìm những người như họ, mẹ muốn tớ trở về gần bà.”

Quý Thính gật gật đầu.

“Ừ, dì ở một mình khá là cô đơn.”

Vu Hy lập tức oán giận nói: “Nhưng cậu biết không, tên này tớ nghe nói hắn đã có bạn gái đang tính chuyện kết hôn, nhưng bố mẹ hắn ta không thích muốn hắn ta suy xét kỹ hơn và tớ là một trong số đó.”

Quý Thính có chút sửng sốt.

“Thằng cha này.”

“Còn nói thế này, mong tớ có thể lui về sau ở nhà chăm sóc chồng dạy con. Con đầu lòng là con trai thì tốt nhất”.

Quý Thính hừ một tiếng.

“Còn người kia thì cho rằng tớ hơi già, nói tớ đã hai mươi tám tuổi… Tớ không hiểu sao mình lại già, mới hai mươi tám tuổi thôi mà còn đang ở thời kỳ đỉnh cao.”

Quý Thính gật đầu.

“Về phần hai người còn lại, một người cũng được tớ đang quan sát. Người cuối cùng thì tớ thấy anh ta khá cổ hủ.” Vu Hy buông điện thoại xuống, nhún nhún vai, “Đúng là trải nghiệm kỳ lạ trong kỳ nghỉ đông.”

Quý Thính nhìn dáng vẻ Vu Hy nhún vai biết thật ra cô ấy cũng muốn thử gặp gỡ những người khác chỉ là họ không hợp ý mà thôi, cô vòng tay ôm ôm Vu Hy. Vu Hy nhìn cô một cái, nói: “Đúng rồi, dì Đan không phải cũng giới thiệu cho cậu một người sao. Thế nào? Lấy ảnh chụp ra coi coi.”

Quý Thính sửng sốt, nhìn điện thoại sau đó cầm qua bấm mở, nói: “Thật ra tớ cũng vừa tiếp xúc…”

Sau khi bấm vào bức ảnh, Vu Hy nhìn xem mở to hai mắt nghiên cứu.

“Diện mạo trông khá ổn…”

Cô ấy còn chưa nói xong thì một bóng người đã từ phía sau đi tới, ở trên đỉnh đầu Quý Thính, giọng nói trầm thấp lười biếng của Đàm Vũ Trình vang lên: “Quả thật không tệ.”

Đầu ngón tay của Quý Thính dừng lại, ngẩng đầu lên.

Đàm Vũ Trình tùy ý đặt hai tay lên lưng ghế của cô, hành động này trông giống như anh đang ôm cả người cô vào lòng, Quý Thính nhìn anh mấy giây: “Dậy rồi à?”

“Này, sao tự nhiên cậu lại ở chỗ này nghe ngóng, cậu tới khi nào?” Vu Hy hết hồn, sau đó mới khôi phục tinh thần, mở miệng hỏi. Đàm Vũ Trình buông ghế của Quý Thính ra, đi sang một bên kéo ghế đối diện ngồi xuống lười biếng dựa vào, nói: “Tôi đến sớm hơn cậu, vừa ngủ một giấc.”

“Cậu ngủ ở đâu? À, ở phòng nghỉ. Ghế nằm trong phòng nghỉ của cậu ấy có phải rất thoải mái không?” Vu Hy hỏi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú khó mà lờ đi của anh.

“Ừm.”

Anh gật đầu, lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn.