Chương 36

Thư Tiêu gần như không trả lời bạn học nào, nhưng cô ấy lại trả lời Vu Hy nói bạn trai là người Bắc Kinh, là sinh viên nghiên cứu cùng trường. Từ giọng điệu của Thư Tiêu có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Hơn nữa rất ôn hoà vô cùng tự nhiên.

Chung Du hỏi: Ai theo đuổi ai vậy?

Thư Tiêu trả lời: Anh ấy theo đuổi tớ.

Các bạn học khác đều thốt lên, Ôi chao.

Giọng điệu ấy thật giống trước kia khi gán ghép Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu.

Từng có một lần Quý Thính vừa đi vào lớp đã nghe thấy tiếng trêu đùa ấy, Thư Tiêu lườm Đàm Vũ Trình một cái, đứng dậy khỏi chỗ anh đỏ mặt về chỗ của mình, Đàm Vũ Trình cười mở nắp chai nước khoáng rồi ngồi xuống. Bọn họ trêu gì Quý Thính không nghe rõ, nhưng cô chỉ nghe được tiếng “Ôi chao” không ngừng.

Nói ra cũng lạ, nhiều năm như vậy rồi nhưng ký ức về năm tháng cấp ba của cô vẫn rất rõ ràng, dù cho là Đàm Vũ Trình hay Thư Tiêu, mỗi hành động của họ đều ghi lại trong đầu cô

Những ngày tháng ở Bắc Kinh học đại học, bởi cô và Đàm Vũ Trình ở hai trường khác nhau, cần quen bạn mới, cần tham gia câu lạc bộ, lại lọt vào mắt của trợ giảng Quý Thính còn giúp họ làm rất nhiều việc, những năm tháng đại học bận rộn ấy thời gian hai người ở cạnh nhau rất ít, không thể giống như hồi cấp 3 được lúc nào cũng ở trước mặt nhau. Vì vậy khoảng thời gian ấy chỉ khi anh nghe lời mẹ đem đồ đến cho cô mới nhớ rõ.

Bởi vì nhớ quá rõ chuyện cấp ba, cô vẫn cảm thấy cho dù là bây giờ hay ngày hôm qua sớm muộn hai người họ cũng sẽ quay lại.

Ai mà ngờ được giờ đây Thư Tiêu lại có người yêu, mà đối tượng lại là một người đàn ông khác.

Quý Thính hơi do dự nhấn vào ảnh đại diện màu đen, nhìn khung trò chuyện cô muốn nói gì đó. Cuối cùng thật lâu sau lại không gõ được chữ nào, Quý Thính khựng lại.

Hy vọng anh có thể sống tốt.

Vu Hy gửi tin nhắn đến cho cô: [Thính Thính, tối mai cùng ăn tối nhé, cậu mời Lục Hải đi cùng, tớ chưa từng gặp anh ấy, để tớ gặp thử xem.]

Quý Thính: [Để tớ hỏi xem anh ấy có rảnh không.]

Vu Hy: [Chắc chắn phải rảnh rồi, thân là bạn thân tớ phải gặp mới được.]

Quý Thính cười cười: [Nhưng bọn tớ còn chưa thân thiết đến vậy.]

Vu Hy: [Vậy thì làm sao, gặp nhau ăn một bữa, để tớ duyệt xem.]

Quý Thính: [Tớ hỏi xem đã.]

Vu Hy: [Được.]

Quý Thính gửi tin nhắn cho Lục Hải, hỏi tối mai anh có rảnh không, Lục Hải lập tức trả lời: [Tôi có.]

Quý Thính: [Vậy cùng ăn tối nhé.]

Lục Hải đồng ý: [Được.]

Quý Thính cười cười, thêm một câu: [Có thể sẽ có bạn ăn cùng, có được không?]

Lục Hải trả lời rất nhanh: [Không có vấn đề gì, bọn em đặt nhà hàng chưa?]

Quý Thính: [Đã đặt rồi.]

Lục Hải có hơi thất vọng: [Vậy được, lúc đó tôi sẽ qua đón em.]



Lô cà phê mới về không có vấn đề gì nhưng vì để trong kho nên có một ít hơi ẩm, thời tiết ở phía nam chính là như vậy, may là chỉ có một ít bị không nhiều. Lấy ra sấy lại lúc nghiền vẫn rất thơm nhưng hương vị lại bị ảnh hưởng, Quý Thính giữ lại để mình tự uống, thay đổi cách pha vẫn có thể thưởng thức được hương cà phê thơm ngon.

Chiều thứ tư.

Vu Hy gửi địa chỉ nhà hàng đến, Quý Thính vào phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, làm cà phê cả buổi chiều khẩu trang để lại vết hằn trên mặt Quý Thính lấy phấn dặm lại, sửa sang lại cổ áo.

Sửa sang xong cô xách túi xách ra ngoài thấy Lục Hải đã đến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thấy cô anh liền mỉm cười.

Tiểu Uyển đứng ở quầy buôn chuyện chớp chớp mắt.

Quý Thính bất đắc dĩ đi qua quầy lấy cà phê đã chuẩn bị xong đi qua chỗ Lục Hải, Lục Hải cầm chìa khoá xe đứng dậy, hỏi: “Cho tôi sao?”

Quý Thính cười, “Ừm, cà phê vừa mới đến, anh uống thử xem.”

“Được.”