Chương 33

Thời gian ấy thật dài chín năm trời.

Quý Thính bình tĩnh lại.

Ánh đèn khẽ lay động, cô ngồi dậy đi rót một ly nước, tối nay ăn món tôm phô phai xong cảm thấy rất ngán. Cô đứng ở trước bàn cầm điện thoại lên nhấn vào vòng bạn bè của Đàm Vũ Trình.

— Mái thuyền đi qua vạn con núi.

Câu ấy vẫn còn ở đó.

Trước đây Vu Hy từng đoán ý trong câu này của anh. Hình như có ý này nhưng hình như lại không.

Quý Thính nhìn ảnh đại diện của anh một hồi không biết vì sao cô lại có một loại dự cảm, đặt điện thoại và ly nước xuống đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi ra trang điểm lại sau đó cô ra ngoài, tối nay cô có uống rượu nên không thể lái xe chỉ có thể gọi xe.

Rất nhanh sau đó chiếc xe đã dừng lại ở cửa câu lạc bộ.

Quý Thính đi thang máy lên tầng ba, đẩy cửa đi vào bên trong đang bật nhạc, Quý Thính đi qua nhóm người lập tức nhìn thấy một bóng hình cao lớn mặc đồ màu đen ở quầy bar. Cô đi tới bên cạnh anh, bên cạnh là ghế cao.

Đàm Vũ Trình mặc quần áo đen, cổ áo khẽ cởi mở, nghe thấy động tĩnh anh ngẩng đầu lên, Quý Thính nhìn anh, “Uống rượu mà không gọi tôi.”

Đàm Vũ Trình cầm ly rượu đường gân trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng, anh nhìn cô vài giây nhướng mày, “Bình thường cậu cũng đâu có thích uống.”

Quý Thính cười cười khẽ gõ bàn, nhân viên đi lên hỏi cô muốn uống gì.

So với cô chiếc ghế cao này có hơi cao cô tìm chỗ để bước lên, cô đi giày cao gót, mặc váy đồng phục hôm nay của tiệm màu xanh nhạt, bên trên là sơ mi màu trắng hạnh nhân chất vải mềm mại thoải mái, lúc cầm ly rượu cổ tay trắng ngần hiện lên, Quý Thính khẽ cụng ly với Đàm Vũ Trình.

Đàm Vũ Trình ngồi thẳng lên, cô đến rồi nên anh ngồi nghiêng sang một bên, khẽ cụng ly với cô uống một ngụm.

Quý Thính ngồi đó nhìn anh.

Đàm Vũ Trình uống rượu, lướt qua mắt cô, “Cậu nhìn gì?”

Quý Thính cũng nghiêng người qua nhìn thẳng anh, “Không có gì, chỉ nhìn thôi.”

Đàm Vũ Trình khẽ cười một tiếng, “Lo cho tôi à?”

Mi tâm Quý Thính khẽ giật.

Khoé môi Đàm Vũ Trình cong lên tiếp tục uống rượu không nói gì thêm, anh đưa tay gọi thêm một ly nữa.

Thấy anh như vậy Quý Thính cũng yên tâm hơn, ở đây bật khá nhiều nhạc tiếng Quảng, âm lượng vừa phải, rất thoải mái không làm ảnh hưởng người ta trò chuyện, Quý Thính nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở góc phía trước khẽ giơ ly rượu với Đàm Vũ Trình, anh không để ý đến.

Quý Thính đưa tay che miệng, ghé gần Đàm Vũ Trình thấp giọng nói: “Nhìn chéo sang bên kia, có một cô gái xinh đẹp muốn cụng ly với cậu.”

Đàm Vũ Trình khẽ nghiêng đầu, cảm thấy cô nói hơi nhỏ muốn nghe rõ hơn nhưng lại nhìn vào mắt cô, hai mắt cách nhau rất gần, Quý Thính tưởng anh hiểu rồi ra hiệu cho anh ngẩng đầu.

Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây hướng theo ánh mắt cô nhìn qua, cô gái ấy lại giơ ly rượu lên. Lúc này Đàm Vũ Trình mới kịp phản ứng lại, ý của Quý Thính là cô gái kia muốn cụng ly với anh từ xa, anh cầm ly rượu lên hướng qua đó, mỹ nữ đôi mắt sáng ngời vô cùng xinh đẹp. Đàm Vũ Trình một ngụm uống cạn, Quý Thính cũng cầm ly rượu lên, làm động tác mời cô ấy.

Đàm Vũ Trình đặt ly rượu xuống nhờ phục vụ cho mình một viên đá, rượu trong ly không nhiều anh khẽ lắc ly rượu viên đá cũng lắc theo, rượu này khá nặng. Nhưng sắc mặt anh lại không hề thay đổi, điện thoại có rất nhiều tin nhắn, gửi nhiều nhất là Mộng Gia, Đàm Vũ Trình úp màn hình điện thoại xuống tập trung uống rượu.

Quý Thính và mỹ nữ cụng ly xong.

Có người đàn ông ghé qua cụng ly với cô, hỏi: “Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi không?”

Cách bắt chuyện quen thuộc.

Quý Thính cười hỏi: “Hay là anh cố nhớ lại đi?”

Người đàn ông nghe vậy liền bật cười, “Nhưng hình như tôi thật sự từng gặp cô rồi.”