Chương 32

Đàm Vũ Trình ngẩng đầu nhìn cô vài giây, sau đó ánh mắt quay sang nhìn Thư Tiêu, Thư Tiêu đang ôm balo, gió thổi qua mái tóc mặt hơi phiếm hồng, Đàm Vũ Trình khẽ cười cũng không gây khó dễ cho họ nữa, đi lên đưa tay qua, “Từng người xuống một, cả hai cùng xuống tôi không đỡ được.”

Quý Thính không nghĩ nhiều nữa nhưng vành tai lại đỏ ửng, nhìn Thư Tiêu. Thư Tiêu chớp chớp mắt ôm chặt balo, Quý Thính nhẹ giọng nói: “Vậy tôi xuống trước, lát nữa cùng cậu ấy đỡ cậu.”

“Cảm ơn cậu.”

Quý Thính nghe xong thì cúi người xuống, Đàm Vũ Trình cao đưa tay lên dễ dàng đón được Quý Thính, hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu niên truyền đến, da mặt cô khẽ chạm vào cậu không kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống. Quý Thính đeo balo lên, đưa tay sửa sang quần áo tóc tai rồi quay sang định giúp đỡ.

Nhưng Đàm Vũ Trình đã đỡ được Thư Tiêu, Thư Tiêu giống như chú mèo đang kinh ngạc, vào giây phút đó hai người họ nhìn nhau.

Cũng vào lúc ấy, Quý Thính nghe thấy tiếng gió thổi qua, Ngọn gió ấy khẽ nói nhỏ rằng.

Viên kẹo ngày hè thật ngọt.

Sau đó trong lớp đổi chỗ ngồi, Quý Thính và Đàm Vũ Trình trở thành bạn cùng bàn, Thư Tiêu ngồi trước họ, cũng không biết từ khi nào Đàm Vũ Trình thường nghịch tóc Thư Tiêu, lúc ngủ anh vắt tay ra sau gáy, Thư Tiêu quay người trộm lấy bài thi đè dưới tay anh nhấc tay lên cho cô ấy lấy.

Cảm giác thân mật không âm thanh này là thứ khi Quý Thính ngồi cùng bàn với anh không thể xảy ra.

Vào năm lớp 12, giữa bố mẹ Thư Tiêu xảy ra chuyện cô ấy rơi vào nỗi lo sợ về việc bố mẹ sẽ ly hôn, cô ấy cũng không biết phải làm sao. Vào ngày họp phụ huynh mẹ cô ấy đi giày cao gót, đeo kính râm bước vào, trông vô cùng khó gần. Phụ huynh không ai đến gần bà.

Dì Tiêu mẹ của Đàm Vũ Trình lại nói hợp với Khâu Đan, mẹ cô, hai người trước kia đều cùng học kế toán, vừa bắt đầu nói là không hết chuyện, sau đó hai nhà cũng bắt đầu có qua lại quen biết. Thỉnh thoảng Quý Thính cũng sẽ bị kéo đến nhà Đàm Vũ Trình chơi.

Sau khi thi đại học điền nguyện vọng đợi giấy thông báo trúng tuyển, Thư Tiêu gần như không xuất hiện tại Nam An cũng không xuất hiện ở chỗ bất kì bạn học nào, cô quỳ trên giường vốn định ngắm trời mưa bên ngoài, lại thấy Đàm Vũ Trình cầm ô đứng dưới mưa, người mặc áo khoác thể thao màu đen đang kéo tay Thư Tiêu, Thư Tiêu mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đứng dưới mưa nhìn anh.

Cách rất xa nên Quý Thính không nghe thấy họ nói gì, bên tai là tiếng mưa rơi cô nhìn Thư Tiêu hất tay Đàm Vũ Trình ra, Đàm Vũ Trình lại kéo tay cô ấy nhưng vẫn bị hất ra như cũ.

Trong lúc giãy dụa Thư Tiêu làm rơi ô của Đàm Vũ Trình nước mưa lập tức dính lên người họ. Thư Tiêu ngẩng đầu lên không biết nói gì, Đàm Vũ Trình nhắm mắt lại, ở giữa con ngõ có chút lạnh lùng, từ sân ở nhà bên cạnh mẹ của Thư Tiêu đi ra tay cầm ô đứng gọi cô ấy.

Tiếng mưa không nhỏ.

Nhưng Quý Thính như cảm giác được tiếng mẹ Thư Tiêu gọi cô ấy, Thư Tiêu quay người chạy vào sân, đứng ở cổng quay lại nhìn Đàm Vũ Trình, giữa làn mưa Quý Thính nghe thấy tiếng cô ấy nói.

“Cậu đi đi, tôi sẽ không quay lại đâu.”

Đàm Vũ Trình cầm ô bị nước mưa dính ướt cánh tay nổi gân lên, thiếu niên mạnh mẽ khỏe khoắn, sau đó anh rời đi chiếc cổng cũng đóng lại. Anh cũng cầm chiếc ô đi cho dù không che.

Sau đó nữa.

Quý Thính đến Bắc Kinh trước, Đàm Vũ Trình chậm trễ mãi không đến trường nhập học, từ chỗ Long Không biết được Thư Tiêu không thi đại học, cô ấy lừa Đàm Vũ Trình. Mà không lâu sau Thư Tiêu đã ra nước ngoài, vứt bỏ Đàm Vũ Trình ở lại.

Mãi cho đến khi khai giảng Đàm Vũ Trình mới cùng Phó Diên đến Kinh Đại.

Sau khi vào đại học.

Từ chỗ Long Không cô biết được nhiều tình tiết hơn nữa, những thứ mà cô từng không chú ý đến và cả việc nhóm con trai bọn họ đều mặc định Thư Tiêu và Đàm Vũ Trình là một đôi. Đôi người được mọi người gán ghép ấy lại không vào một ngôi trường như từng ước nguyện, rồi đôi người đôi ngả, không còn liên lạc nữa.