Chương 31

[Thư Tiêu có người yêu rồi, cơ hội của Mộng Gia cũng tăng lên.]

[Hy vọng Mộng Gia cố lên, sớm ngày có được Đàm Vũ Trình, sau đó tuyên bố lên vòng bạn bè.]

[Rất muốn cổ vũ cho Mộng Gia, tiếc là cô ấy không có trong nhóm này.]

[Không biết bây giờ tâm trạng của Đàm Vũ Trình thế nào.]

Cuối cùng cũng có người nghĩ đến tâm trạng của người còn lại. Quý Thính do dự một lát nhấn vào danh sách bạn bè, Wechat không thông báo người dùng có đang hoạt động hay không như trên QQ, vì vậy không thể biết được rằng anh đã biết chuyện này hay chưa, nhưng giờ mọi người náo nhiệt như vậy chắc là đã biết rồi.

Vu Hy gửi tin nhắn cho Quý Thính: [Có hơi kinh ngạc, mặc dù tớ cược Mộng Gia sẽ thành công, nhưng vẫn cảm thấy nhất định sẽ có ngày Thư Tiêu và Đàm Vũ Trình quay lại.]

Vu Hy: [Với tình hình bây giờ, xem ra không có hy vọng rồi.]

Vu Hy: [Thính Thính, cậu cảm thấy cậu ấy liệu có còn nhớ Thư Tiêu không?]

Ngón tay Quý Thính dừng lại ở khung 9 tấm ảnh, không biết trả lời thế nào.

Chỉ là sao có thể quên được chứ.

Vu Hy: [Thổn thức thật đấy.]

Quý Thính: [Ừm.]

Nhân viên phục vụ bưng bánh ngọt tới, Lục Hải đưa nó cho Quý Thính, lúc này cô mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên nhìn Lục Hải, Lục Hải nhẹ giọng hỏi, “Có việc bận sao?”

Quý Thính khựng lại, “Không phải.”

“Vậy em ăn thử chiếc bánh kem này đi, tôi nghe nói rất ngon.” Lục Hải ra hiệu cho Quý Thính, cô kéo đ ĩa bánh qua cầm dĩa lên ăn thử, Lục Hải thở phào một hơi, vừa rồi còn chưa nói xong bây giờ không còn dũng khí nữa rồi, đành đợi lần sau vậy.

Quý Thính ăn vài miếng bánh, men hơi say cũng phai đi.

Trong lòng cô có tâm sự, cũng không ngồi nói chuyện với Lục Hải thêm mà tìm lý do về trước. Lục Hải biết cô mặc dù nói không có việc gì, nhưng lúc nãy nhìn vào màn hình điện thoại khá lâu nhất định là bận gì đó, vì vậy cũng không giữ cô lại.



Vào nhà.

Quý Thính ngả người lên sô pha, ngây ra nhìn trần nhà.

Nhà ở Nam An của Quý Thính và Thư Tiêu khá gần, ở ngay cạnh nhau, có lần hai người đều dậy muộn cùng ra khỏi cửa, đến nơi cổng trường đã đóng rồi, lúc đó hai người không thân lắm, năm lớp 10 cô ấy mới chuyển đến đây, không giống như cô còn có bạn từ hồi cấp hai, Quý Thính thường hay chơi với Vu Hy cũng như mấy người bạn khác chơi chung từ trước.

Sau khi Thư Tiêu chuyển đến cũng ngồi cùng bàn với Chung Du, khi đó đến muộn hai người đứng ở cổng nhìn nhau, Quý Thính đột nhiên nhớ tới bờ tường trường số 2 bên cạnh não vụt qua một ý tưởng, nghĩ cách, cô gọi Thư Tiêu qua hai người đi vào ngõ giữa hai trường, tường trường cô không cao lắm. Rất nhiều nam sinh lúc lúc lại thích trèo tường đi ra, đặc biệt là học sinh trường số hai, đây là chỗ trốn ra ngoài tốt nhất, thầy chủ nhiệm thường núp ở đây để bắt họ.

Quý Thính và Thư Tiêu nhìn nhau, hai học sinh ngoan chưa bao giờ làm việc này nhưng không có nghĩa là họ không thể, vì vậy cuối cùng thương lượng xong Quý Thính lên trước rồi kéo Thư Tiêu lên cùng

Thư Tiêu gật đầu.

Cô ấy đỡ Quý Thính, vốn dĩ Quý Thính đã cao hơn rất nhanh đã nhảy lên trên được, nhờ cơ thể mềm dẻo sau một khoảng thời gian học múa cô cúi người kéo Thư Tiêu lên, Thư Tiêu bước lên hòn đá rồi nhảy, hai người nhìn nhau cười cuối cùng vừa quay đầu vào trong đã nhìn thấy một nam sinh cao gầy, miệng ngậm thuốc nhìn bọn họ.

Nam sinh trông hơi cà lơ phất phơ, mắt đầy ý cười, ngũ quan xuất chúng, bọn họ đều quen, là Đàm Vũ Trình một trong những nhân vật nổi tiếng ở trường.

Thư Tiêu hơi hoảng suýt thì ngã xuống, Quý Thính vội kéo cô ấy lại, sau đó cô đỡ balo thương lượng với Đàm Vũ Trình, “Giúp chúng tôi nhé?”

Đàm Vũ Trình nhướng mày, nhìn đồng hồ đeo tay, “Giúp các cậu thì tôi được lợi gì?”

Quý Thính nói: “Lát nữa mời cậu uống trà sữa.”