Chương 28

Quý Thính: [Vậy sao? Tớ không biết.]

Mộng Gia: [Vậy thì thôi.]

Quý Thính ừ một tiếng đặt điện thoại xuống nhìn Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình giơ tay che trán, ngả người ra sau trầm giọng lười biếng nói: “Cậu tìm bạn trai cho cô ta.”

Tim Quý Thính đập thình thịch.

“Tôi đi đâu tìm?”

Đàm Vũ Trình sau khi uống rượu có chút cáu kỉnh, tâm trạng cũng không ổn định như thường lệ, anh lại giơ tay kéo kéo cổ áo, cảm thấy có chút buồn ngủ, Quý Thính ngồi trên thảm ngẩng đầu nhìn anh. Cô nhìn anh một lúc điện thoại lại reo lên, cũng là tin nhắn WeChat cô cúi đầu xem. Đàm Vũ Trình nghe được âm thanh, buông tay cụp mắt xuống.

Tin nhắn là của Lục Hải gửi tới, Quý Thính thở phào một hơi ngước mắt lên nói: “Không phải Mộng Gia.”

Đàm Vũ Trình chăm chú nhìn cô.

Quý Thính cúi đầu trả lời Lục Hải, anh hỏi cô: [Em ngủ rồi à?]

Quý Thính trả lời: [Chưa, nhưng cũng chuẩn bị.]

Lục Hải: [Được, ngủ ngon.]

Quý Thính: [Ngủ ngon.]

“Quý Thính.” Phía trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam, Quý Thính hơi sửng sốt, hình như cuối cùng Đàm Vũ Trình cũng đã cởi cà vạt, thuận tay cuộn lại đặt lên tay vịn, nói: “Gần đây cậu bận vì đi xem mắt à.”

Anh nghiêng đầu nhìn qua.

Quý Thính dừng lại. Nhớ lại hình như anh đã rủ cô đi chơi mấy lần nhưng cô đều không có mặt, anh phàn nàn với tư cách là bạn thân, Quý Thính im lặng mất vài giây rồi thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, lần nào cũng đến lúc…”

“Ừm, cứ đi cùng anh ta đi.” Đàm Vũ Trình trả lời lại lời cô.

Quý Thính gật đầu.

Đàm Vũ Trình nhìn cô một lúc, sau đó nằm xuống ghế sô pha, giơ tay che ánh sáng của ngọn đèn trên đầu, “Tôi ngủ một giấc.”

“Được.”

Quý Thính tắt đèn ở một bên tủ sô pha, một khu vực nhỏ chỗ này chìm vào bóng tối, cổ áo anh hơi hé mở, cơ bắp lộ rõ

trong chiếc áo sơ mi mỏng. Quý Thính kéo chiếc gối ở cuối sô pha lấy ra một chiếc chăn nhỏ đắp lên bụng anh, sau đó cô ngồi trên ghế sô pha, nhiệm vụ trò chơi trong tay vẫn chưa hoàn thành cô cúi đầu xuống tiếp tục.

Trong hơi thở của cô thoang thoảng có mùi nước hoa của anh và mùi rượu nhạt dần.

Bởi vì có quá nhiều nhiệm vụ còn sót lại Quý Thính định sẽ hoàn thành tất cả trong một lần, cô khoanh chân dựa vào ghế, tóc xõa trên vai, hai bên dây váy mỏng manh. Đàm Vũ Trình ngủ mơ mơ màng màng, men say làm anh khó ngủ có chút bồn chồn nửa ngủ nửa tỉnh, anh buông tay ra rũ mắt nhìn Quý Thính đang ngồi dựa phía sau.

Tóc cô xõa xuống, một ít còn vương trên cánh tay anh, nhẹ lướt qua mạch máu anh. Khuôn mặt, bờ vai và cần cổ đều trắng nõn, mùi hương sữa tắm thoang thoảng thoang thoảng bay tới. Đàm Vũ Trình nhìn một cái rồi đưa tay lên che trán ngủ thϊếp đi.

Đêm đã khuya.

Quý Thính đặt điện thoại xuống quay đầu nhìn người đàn ông trên sô pha, ghế sô pha của cô thậm chí còn không đủ lớn để anh nằm nên một chân dài của anh phải đặt xuống sàn. Quý Thính đứng dậy kéo chăn đắp lên người cho anh, mu bàn tay của người đàn ông nổi gân xanh, ngón tay thon dài, đôi mắt bị cánh tay che khuất, nhưng sống mũi lại cao thẳng, ánh mắt Quý Thính vô tình liếc nhìn đôi môi mỏng của anh.

Yên lặng vài giây.

Cô chợt tỉnh táo lại, đứng thẳng lên nhìn xung quanh rồi tắt đèn phòng khách, chỉ còn lại ngọn đèn ở cuối ghế sô pha. Sau đó cô trở về phòng, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Trước bình minh, ánh sáng xám xịt xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Đàm Vũ Trình ngồi dậy, nới lỏng cổ áo cầm cốc nước lạnh trên bàn uống một ngụm rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Anh liếc nhìn phòng ngủ chính, nhìn tay nắm cửa cô cũng không thèm đóng cửa lại, anh nhướn mày, đứng đó vài giây rồi mới rời khỏi căn hộ.

Sau khi ra ngoài, anh châm một điếu thuốc rồi đi xuống lầu.



Khi Quý Thính tỉnh dậy đã là 8h30 sáng như thường ngày. Lúc mở mắt ra cô bị nhòe một lúc, sau đó dần dần tỉnh táo nhớ ra trong phòng khách còn có một người đàn ông. Quý Thính ngồi dậy vén chăn ra mở cửa, phòng khách trống rỗng. Anh đã đi rồi.