Phía dưới có người bình luận: Mộng Gia, cậu đã thâm nhập vào bên trong công ty của cậu ấy chưa?
Mộng Gia trả lời: Tất nhiên.
Mộng Gia tiện đà nói: Tôi đang đợi cậu ta tan làm.
Vu Hy trả lời lại Mộng Gia: Đại tiểu thư không cần kiếm tiền là tốt nhất, nếu có thời gian và tiền bạc, Đàm Vũ Trình sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay cậu.
Mộng Gia cười lớn đáp lại Vu Hy: Cảm ơn lời tốt của cậu, cậu ta khó theo đuổi như vậy, tớ phải tốn không ít công sức.
Vu Hy trả lời Mộng Gia: Cố lên, tớ nhờ cậu để làm giàu
Mộng Gia đáp lại Vu Hy: Hả? Hả? Hả?
Vu Hy không trả lời Mộng Gia.
Cô ấy gửi tin nhắn cho Quý Thính, [Nếu Mộng Gia biết chuyện cá cược của chúng ta, nhất định sẽ tự đặt cược cho bản thân.]
Quý Thính mỉm cười: [Ừ, với tính cách của cậu ta, nhất định là như vậy.]
Vu Hy: [ Hy vọng cậu ta có thể cố gắng hết sức, giúp tớ trở nên giàu có.]
Quý Thính nhìn tin nhắn mỉm cười không trả lời.
Khoảng tám giờ tối, Quý Thính trở về căn hộ trước, buổi tối cô vừa nấu bữa ăn đơn giản cho khách hàng trong cửa tiệm, kèm theo một ít salad, quần áo bị ám mùi và hơi nhớp nháp.
Vì sắp đi ra ngoài nên phải thay quần áo. Cô đi tắm, sấy tóc, đã lâu không dùng máy uốn tóc cô uốn tóc rồi chọn quần áo. Có một chiếc váy ống treo trong tủ mà cô mới mua nhưng chưa có cơ hội mặc, Quý Thính do dự, lấy nó ra ướm thử trên người rồi quyết định mặc vào, phải mất chút công sức mới kéo được dây kéo phía sau. Khi mái tóc xoăn của cô được thả xuống trông diễm lệ hơn, mà từ này trước đó chưa bao giờ liên quan đến cô. Quý Thính trang điểm, cầm một chiếc túi nhỏ thích hợp xoay người đi ra ngoài, ăn mặc trang điểm đẹp đẽ tâm tình có vẻ cũng tốt hơn một chút.
Cô đi xuống tầng dưới. Xe của Lục Hải chạy tới, đèn nhấp nháy Quý Thính cúi người bước vào.
Ánh mắt Lục Hải nhìn cô không rời đi, Quý Thính thắt dây an toàn, nhìn anh: “Đi thôi.”
Lục Hải đột nhiên hoàn hồn, sờ lên vô lăng: “Quý Thính, tối nay trông em rất đẹp.”
Quý Thính cười nói: “Thật sao? Là váy mới, hôm nay tôi mới mặc thử.”
“Nó rất đẹp và hợp với em.” Lục Hải lái xe, cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh khi ánh đèn neon lóe lên. Quý Thính có một đôi chân dài trắng ngần và vòng eo thon gọn. Thân hình cô bình thường giấu trong bộ trang phục hàng ngày. Sau chăm chút hơn trông cô thật xinh đẹp.
Lục Hải vô thức kéo áo xuống, anh mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu không biết có hợp với cô không.
Điều hòa trong xe rất lạnh Quý Thính đưa tay xoay chỉnh lại.
Lục Hải phản ứng lại, nói: “Để tôi, để tôi.”
Anh tăng thêm hai độ.
Quý Thính mỉm cười tựa lưng vào ghế.
Rất nhanh họ đã đến quán bar mà Lục Hải nhắc đến, quán vừa mới mở nên cũng không có nhiều người. Lúc xuống xe điện thoại di động reo lên nhìn qua thì thấy người gọi là Đàm Vũ Trình, cô dừng lại nhấc máy.
Giọng nói của Đàm Vũ Trình vang lên ở đầu bên kia: “Ở đâu?”
Quý Thính nhìn Lục Hải nói: “Ra ngoài rồi.”
Đàm Vũ Trình ở đầu bên kia cắn điếu thuốc, sau đó hỏi: “Lại đi hẹn hò với anh ta à?”
Quý Thính trầm mặc một lát, trả lời: “Ừm.”
“Được, đi đi.”
Sau khi cúp điện thoại Quý Thính và Lục Hải bước vào quán, Lục Hải đặt trước một bàn ở quầy bar nhỏ dành cho hai người, Quý Thính ngồi ở đó, Lục Hải ngồi xuống đối diện, hỏi cô: “Em uống gì? “
Quý Thính liếc nhìn tấm biển: “Long Island Iced Tea.”
Lục Hải gọi người phục vụ: “Một ly Long đảo, một ly Đắm chìm.”
Sau khi người phục vụ rời đi, anh nhìn Quý Thính hỏi: “Em có thường đến quán bar không?”
Ánh đèn phía sau cô mờ ảo, trên sân khấu có một ca sĩ bắt đầu hát một bài dân ca ẩn mình trong ánh sáng, Quý Thính cảm thấy hơi mất tập trung, cô bấm điện thoại trả lời Lục Hải: “Hầu hết đều đi cùng bạn bè cùng lớp.”