Chương 12

Đầu ngón tay Quý Thính đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô cúi đầu không nhìn Đàm Vũ Trình, may mà điện thoại di động của cô là loại thu âm vào nếu không áp vào tai sẽ không nghe thấy gì. Quý Thính nhẹ nhàng trả lời: “Tớ cũng không nhớ.”

“Thật sao?” Mộng Gia suy nghĩ một chút, cũng phải, thời trung học đã qua lâu rồi nếu Quý Thính vẫn còn thích thì hôm nay đã không ngồi yên một chỗ. Cô ta đã đến Hồng Kông học đại học cho nên mới bỏ lỡ mấy năm đó, nhưng Quý Thính và Đàm Vũ Trình hầu như luôn ở cạnh nhau nếu có gì thì bọn họ đã sớm có rồi.

Hơn nữa Đàm Vũ Trình hiếm khi nhìn Quý Thính dưới góc độ của một người đàn ông.

Mộng Gia cúp điện thoại, Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào bàn trà.

Đàm Vũ Trình đã sớm biết cô không giỏi nói dối, anh nhẹ nhàng cười, tựa lưng vào ghế, nói: “Nước.”

Quý Thính quay người đưa ly nước cho anh, Đàm Vũ Trình duỗi tay nhận lấy lơ đãng mà liếc nhìn cô một cái, bởi vì động tác của cô đang nửa quỳ nửa ngồi đưa tới, khuôn mặt lúc này trông đặc biệt xinh đẹp, xương quai xanh tinh tế. Đàm Vũ Trình dừng lại nhìn cô vài giây, Quý Thính ngước mắt lên, sau đó Đàm Vũ Trình giơ tay nhận lấy ly nước, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi Mộng Gia hỏi cậu cái gì?”

Quý Thính hơi ngây ra, “Không có gì.”

Đàm Vũ Trình ồ một tiếng tiếp tục uống nước, tựa lưng vào ghế.

Quý Thính nhìn vào thời gian ở góc màn hình máy tính, vẫn còn sớm chưa đến 11 giờ, cô ngồi lại xuống thảm lưu lại số liệu ban nãy, hệ thống của tiệm sử dụng là do Diên Tục phát hành, chỉ cần nhập đúng số hệ thống sẽ tự động hiện số liệu lên, nhìn qua là hiểu, rất tiện.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Quý Thính chuẩn bị hỏi anh xem có muốn ăn đêm không, ai ngờ anh lại mở miệng trước, “Bận xong chưa?”

Quý Thính quay qua nhìn, Đàm Vũ Trình lắc điện thoại, “Qua đây chơi với tôi một ván.”

Quý Thính ừm một tiếng, cầm điện thoại trên bàn lên, dựa qua mở game bắn súng Magepunk vandal lên cùng Đàm Vũ Trình một đội, vài năm trước khi game vừa ra mắt, Quý Thính đã bị Đàm Vũ Trình kéo tới giúp Từ Nhữ chơi thử nghiệm, Từ Nhữ là bạn đại học của Đàm Vũ Trình, lúc cô học đại học ở Bắc Kinh có từng gặp họ vài lần.

Game này có tác dụng giải toả căng thẳng, có thời gian cô sẽ chơi chung với Đàm Vũ Trình, cũng coi như bạn đồng hành trong game.

Tốc độ của anh rất nhanh, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, ánh sáng xanh đỏ hiện lên, trời đang mưa, hàng loạt người dẫm lên mặt nước, có cảm giác lạ lùng.

Quý Thính dựa vào sô pha cúi đầu chơi, đi theo anh.

Khuỷu tay Đàm Vũ Trình chống lên đùi cúi đầu nhìn vào điện thoại, cổ áo sơ mi đen khẽ mở, dưới ánh đèn màu quýt vàng hai người sát lại gần nhau, lúc chơi game Quý Thính cũng rất tập trung, động tác của cô cũng rất linh hoạt không cần người khác kèm.

“Cậu đổi nước hoa rồi à?” Đàm Vũ Trình không cả ngẩng đầu lên, hỏi.

Quý Thính đang cho nhân vật trong game của mình nhảy lên, nghe vậy nhớ đến lúc nãy vừa tắm xong, tuỳ ý xịt một cái, nói: “Cũng không tính là đổi, chỉ là dùng thử một chút, khó ngửi à?”

“Không có.”

Anh trả lời một câu, thật ra rất thơm, Quý Thính rất ít khi dùng mùi nước hoa quyến rũ như vậy, cô chơi game rất nhập tâm, “Có người tặng nên tôi dùng thử.”

Đàm Vũ Trình nghe vậy thì nhướng mày, đại khái đoán được người đó là ai, anh không hỏi tiếp nữa.

Nhân vật trong game của Quý Thính lên xe bay, kéo nhân vật của Đàm Vũ Trình lên cùng, nhưng đúng lúc lại có râu bạch tuộc kéo Đàm Vũ Trình xuống, Quý Thính lập tức ném lựu đạn cuối cùng cả hai cùng chết.

Quý Thính thả lỏng bả vai, mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, “Lại chết rồi, màn này khó qua thật đấy, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết con quái vật kia trước khi đến đây.”

“Để tôi nghĩ xem.” Đàm Vũ Trình đưa tay xoa trán rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Quý Thính, trong lúc chơi game dây áo cô lại tuột xuống, kẹp tóc cá mập trên đầu lắc tới lắc lui, vài sợi tóc rơi xuống bờ vai trông rất ái muội. Đàm Vũ Trình nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, quay đầu lấy ly nước ở trên bàn nhỏ cạnh sô pha lên uống một ngụm, cổ họng có hơi khô khốc.