“Thính Thính, cậu nói xem chúng ta mới 28 sao lại bị bố mẹ nói nghe như đã 38 rồi vậy?”
Vu Hy ở bên đầu dây bên kia ngồi cắn hạt dưa nói.
Quý Thính xách hộp canh gà đi ra khỏi thang máy, hỏi: “Mẹ cậu lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu à?”
“Chẳng thế thì sao, gần đây đi ra đi vào đều nhìn tớ không thuận mắt, bảo tớ là bà cô già, ối cậu đi đâu thế?” Vu Hy nghe thấy.
Quý Thính ở đầu dây bên kia yên tĩnh lại, cô đứng bên ngoài cánh cửa sẫm màu đưa tay nhấn thang máy.
Thấy Vu Hy hỏi, cô trả lời, “Ở chỗ Đàm Vũ Trình.”
Vu Hy hiểu ra: “Đưa đồ ăn cho cậu ta sao?”
“Ừm.”
Nói xong, cô ấn chuông cửa, hai phút sau cánh cửa mở ra.
Đàm Vũ Trình cả người mang theo hơi nước, trên đầu phủ một chiếc khăn lau màu xám tóc vẫn ẩm ướt.
Quý Thính ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Thâu đêm à?”
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào bên cửa, mắt có quầng thâm đen, có vài giọt nước từ trên tóc chảy xuống lăn xuống sống mũi anh.
Quý Thính rời ánh mắt đi, bước vào nhà cúi lưng thay giày, “Mẹ cậu gọi điện bảo mẹ tôi làm cho cậu chút đồ ăn, tránh cho cậu chết đói trong nhà.”
Đàm Vũ Trình đưa tay đóng cửa, nghe vậy thì bật cười.
“Tăng ca có vài ngày thôi, không chết được.”
“Cậu mang gì tới vậy.” Anh đi cùng cô vào đưa tay tuỳ ý lau tóc, cánh tay với đường gân rõ ràng, lúc đưa lên cơ bắp hiện lên rõ rệt.
Quý Thính đi vòng qua bàn trà, đặt hộp giữ nhiệt xuống mở nắp ra, “Canh gà, để cho cậu đùi với cánh đấy.”
“Ồ.”
Đàm Vũ Trình ngồi xuống bên cạnh cô, kéo hộp giữ nhiệt ra bên trong có một đôi đũa, anh uống canh trước.
Cách nhau gần, hơi nước từ người anh phả đến mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Quý Thính khựng lại, nhìn thấy giỏ quần áo bẩn ở trong nhà cô đứng lên cách xa mùi hương cơ thể anh tiện tay đem giỏ quần áo bẩn ra ban công. Năm ngoái Đàm Vũ Trình đã đổi nhà, từ căn nhà một sàn đến khu trung tâm căn nhà cũ bèn để trống, nghe dì Tiêu nói bên đó chuẩn bị sửa lại.
Cho quần áo vào máy giặt rồi ném viên giặt vào đóng nắp lại, Quý Thính đứng đó ngắm phong cảnh, căn nhà này có cảnh rất đẹp gần chỗ anh làm.
Ăn canh gà xong, Đàm Vũ Trình xách hộp giữ nhiệt và đũa vào bếp, cầm bật lửa và thuốc lên châm một điếu rồi ra ngoài.
Gió khá lớn, thổi bay mái tóc người con gái đứng cạnh máy giặt, Đàm Vũ Trình dựa vào tường, miệng ngậm thuốc, giọng lười biếng, “Nhà cậu sắp xếp xem mắt?”
Tự nhiên có tiếng truyền đến từ phía sau, Quý Thính khựng lại rồi quay người qua, dựa vào máy giặt nhìn anh. Cô nhún vai, “Ừm, mẹ tôi đã sắp xếp rồi, không phải dì Tiêu cũng biết sao?”
Đàm Vũ Trình gật đầu. Anh ngậm điếu thuốc, “Cứ thử đi, dù sao…”
Anh dừng lại vài giây nhìn cô, lúc này mới nhận ra cô chưa từng có bạn trai, anh nhướng mày, “Quý Thính, đừng nói với tôi là cậu có người trong lòng đấy nhé? Nhiều năm như vậy rồi vẫn độc thân.”
Trái tim Quý Thính đập mạnh. Cô cười cười, khẽ vuốt tóc ra sau mang tai, “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chưa gặp được người mình thích thôi.”
Đàm Vũ Trình khoanh tay hút thuốc, ừm một tiếng không hỏi thêm nữa.
“Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của Mộng Gia rồi, cậu có tham dự không?” Quý Thính nhìn anh, Đàm Vũ Trình vẫn còn vẻ mệt mỏi sau khi tăng ca, bỏ điếu thuốc xuống, “Đi, một ngày gửi mấy chục tin nhắn không đi chắc bị cậu ta hắt tiết gà vào cửa mất.”
Quý Thính nghe vậy bật cười. Cười xong lại nhớ đến tuyên ngôn gần đây của Mộng Gia, đợi nhiều năm như vậy quay đầu nhìn lại nhận ra vẫn nhớ mãi không quên anh vì vậy cô ấy muốn hành động rồi, dù sao sớm muộn anh cũng sẽ có bạn gái, có thể là đàn chị, có thể là đàn em, hoặc là bạn học, đồng nghiệp, vậy cũng có khả năng sẽ là cô ấy. Nụ cười Quý Thính nhạt đi vài phần.
Cô quay sang nhìn quần áo đang quay tròn, đứng thẳng dậy nói với anh, “Lát nữa cậu tự phơi đồ, tôi đi đây.”