Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rồng Xuất Hiện Nhớ Chú Ý!!!

Chương 9: Mỹ Nam Xuất Hiện (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Thừa Nghĩa gọi Kim Minh Hâm, ngoại trừ bảo anh ta đi điều tra chuyện lần này, đồng thời cũng là để Kim Minh Hâm nói cho Tiền Lung Lung một ít chuyện cơ bản, ví dụ như thời gian công tác của Hạ Thừa Nghĩa, thói quen ngày thường cùng với tỉ suất gặp nạn có thể đỗ bảng vàng của anh.

Được rồi, hiện tại lại thêm hai điều khoản - - một lần nữa ký lại hợp đồng, ghi thêm hai lần tiền thưởng, chờ lúc phát tiền lương sẽ trả tiền một lần luôn.

Việc tăng thêm hai điều khoản hoàn toàn không phải là việc khó đối với Kim Minh Hâm, tuy nhiên người tài giỏi như anh ta đúng là luôn có nhiều việc phải đồng thời tiến hành.

Gọi hai công nhân viên bộ phận bảo an lên lầu tạm thời thay thế Tiền Lung Lung, vừa phát sinh chuyện của Hạ Giản Nhiên, nên tất cả mọi người tương đối cẩn thận.

Tiền Lung Lung rất không muốn rời khỏi mỹ nam cô vừa tìm được, nhưng dù sao chính sự quan trọng hơn, cho dù thiên tính của rồng bụng lớn không nói đạo lý, nhưng Tiền Lung Lung là một người làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, loại chuyện bỏ rơi nhiệm vụ này sẽ không phát sinh ở trên người cô, vì vậy cô chỉ có thể nhịn đau tạm thời rời khỏi Hạ Thừa Nghĩa.

Bởi vì chuyện muốn dặn dò tương đối nhiều lại phải kỹ càng tỉ mỉ, cho nên hai người chỉ nói chuyện với nhau một lúc đã đến giờ tan làm. Tăng ca đối với Kim Minh Hâm mà nói là chuyện thường, nhưng mà tăng ca không có nghĩa là không thể ăn cơm. Với tư cách công nhân viên kỳ cựu cũng là đồng nghiệp tương lai, Kim Minh Hâm quyết định làm ông chủ mời Tiền Lung Lung ăn bữa tối, có thể vừa ăn cơm vừa tiếp tục dặn dò, còn có thể kéo gần quan hệ hơn.

Cho dù rất không thích tính cách thấy tiền liền sáng mắt đến mức làm cho người ta tức lộn ruột của Tiền Lung Lung, nhưng so với người ở trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, Kim Minh Hâm càng thưởng thức người tương đối trực tiếp như Tiền Lung Lung. Anh ta chọn một nhà hàng hạng sang, hoàn cảnh rất yên tĩnh, rất thích hợp đàm luận tình cảm, giá cả cũng là thành phần tri thức có thể chịu đựng nổi. Nhưng lần ăn này về sau lại trở thành lịch sử đen tối nhất trong cuộc đời Kim Minh Hâm, trở thành vết nhơ lớn nhất trong nhân sinh của anh ta. . .

Thật khiến người hối hận.

Đầu tiên là về chuyện quần áo, sau khi Tiền Lung Lung đi theo Ngũ Bân đến công ty, liền thay đổi một bộ đồng phục đơn giản thuận tiện hoạt động. Đồng phục riêng cho Tiền Lung Lung phải đặt trước, nên bộ quần áo đang mặc này không tính là vừa người chỉ là tạm thời mượn mặc thôi. Lúc đi ra ngoài Kim Minh Hâm cố ý nhắc nhở Tiền Lung Lung thay quần áo, một mỹ nữ mặc đồng phục nam size lớn thật sự là có chút khó coi, huống chi bọn họ muốn đi chính là nhà hàng chứ không phải hàng quán ven đường, không thể tùy tiện như vậy.

Thế nhưng sau khi Tiền Lung Lung thay quần áo xong Kim Minh Hâm càng hối hận hơn.

"Tiền tiểu thư. . ." sau khi anh ta do dự một chút mới hỏi, "Cô tới công ty chính là mặc bộ y phục này?"

Tiền Lung Lung gật đầu: "Thật ra không phải mặc bộ này đâu, tôi càng thích bộ đồng phục làm việc ở công trường hơn, vừa chịu được ma sát mà lại không sợ bẩn. Nhưng nghe nói đến công ty lớn nộp đơn phải ăn mặc đàng hoàng một chút, nên tôi đã cố ý lục tìm ra đó."

". . . Cô vẫn nên đổi lại bộ hồi nãy đi." Kim Minh Hâm mặt mày xám xịt, đồng phục cấp 3 là quần áo đàng hoàng một chút sao? Trước ngực này rõ ràng còn thêu chữ trung học X thành phố X khó mà che dấu, thế này thì còn không bằng cô mặc quần áo làm việc!

Nhưng sau này, khi Kim Minh Hâm nhìn thấy Tiền Lung Lung mặc bộ đồng phục công nhân đi làm việc, thì cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đó cô mặc đồng phục cấp 3 đi nộp đơn, ít nhất phía trên không có dính sơn.

Tiền Lung Lung tính cách rất hào phóng, ngoại trừ chuyện đồ ăn, tiền vàng, mỹ nam cô đều không thèm để ý, Kim Minh Hâm bảo cô thay quần áo hai lần cô cũng không tức giận. Đi đi về về giằng co mấy lần cuối cùng Kim Minh Hâm tới gặp Trần Na tỷ bộ phận PR mượn một bộ quần áo cho Tiền Lung Lung thay, lúc này mới giải quyết xong chuyện quần áo. Không còn cách nào khác, bởi vì hai bộ quần áo của Tiền Lung Lung, thật sự là chỉ có tệ hơn chứ không có tệ nhất, Kim Minh Hâm không phải người cứng nhắc, nhưng nếu cô mặc thể loại quần áo này, thì nhà hàng không cho vào đâu đấy.

Tiền Lung Lung là trời sinh dáng người mỹ miều, cho dù quần vẫn là quần dài, giầy cũng chỉ là giày đế bằng, thế nhưng quần áo mặc ở trên người cô, lại làm cho người ta cảm giác giá trị tài sản lập tức tăng lên gấp mười lần, làm cho người ta cảm thấy dép lê quê mùa và quần dài lại có thể xinh đẹp như vậy. Kim Minh Hâm cảm thấy cô không nên tới làm vệ sĩ, mà có lẽ nên đi làm người mẫu.

Lúc Tiền Lung Lung ngồi vào trong xe, Kim Minh Hâm đột nhiên cảm thấy chiếc xe vài chục vạn này của anh ta có chút không xứng với cô. Không thể không nói khí chất này là trời sinh, cho dù quần áo phá huỷ dáng người, cũng không cách nào che giấu khí chất cao quý trời sinh của Tiền Lung Lung.

Một khắc này Kim Minh Hâm cảm giác mình đã thành Hộ Hoa Sứ Giả, anh ta thậm chí vô cùng dịu dàng giúp Tiền Lung Lung thắt dây an toàn. Nhưng khi ngồi trong phòng ăn, khi món đầu tiên được bưng lên bàn, anh ta rất muốn quay lại bốn mươi phút trước, tự tay bóp chết tâm tư thương hương tiếc ngọc mà anh ta đã có!

Bài trí của cách nhà hàng tương đối sang trọng, mỗi món ăn lại tương đối ít, đựng ở trong đĩa, bày trí rất đẹp. Tiền Lung Lung trực tiếp kéo cái đĩa với chút xíu đồ ăn đến trước mặt mình, nhét kẽ răng trong vòng năm giây khiến cho Kim Minh Hâm nghĩ không ra, cô rốt cuộc là dùng động tác vô cùng văn nhã như thế nào để ăn xong hết đĩa đồ ăn với tốc độ ánh sáng như thế?

Thật ra công lao này phải thuộc về Lâm Uyển, vì uốn nắn tướng ăn cho Tiền Lung Lung, bà đã dùng hết sức chịu đựng và tâm kế cả đời. Sức ăn là bẩm sinh, trừ phi nhét Tiền Lung Lung lại trong bụng rồi lần nữa sinh ra, nếu không tuyệt đối không đổi được. Nhưng mà tướng ăn, Lâm Uyển tuyệt không thỏa hiệp! Dù là Tiền Lung Lung ăn hết một ngọn núi, cũng phải dùng động tác rất văn nhã rất thục nữ ăn hết một ngọn núi!

Sau nhiều năm được Lâm Uyển dạy bảo, lễ nghi ăn uống đã ăn sâu vào tận xương tủy, động tác của Tiền Lung Lung tuyệt đối cũng được coi là Quý tộc Tây Phương - - nếu như xem nhẹ tốc độ.

Đồ ăn lên nhanh, bị ăn sạch còn nhanh hơn. Kim Minh Hâm còn chưa kịp động đũa thì tất cả đồ ăn đều đã đi vào bụng Tiền Lung Lung rồi. Ăn xong món cuối cùng, Tiền Lung Lung dùng đôi mắt trừng mắt nhìn quản lý nhà hàng, trừng cả buổi không thấy một món nào được bưng lên tiếp, sờ lên bụng, nhíu mày nói: "Không còn thức ăn sao?"

"Cô. . . Còn muốn ăn?" Kim Minh Hâm dường như nghe được tiếng thẻ tín dụng của anh ta bị quét soàn soạt.

Đồ ăn là điểm mấu chốt của Tiền Lung Lung, cô có chút bất mãn nói: "Không đủ để nhét kẽ răng."

". . . kẽ răng của cô thật rộng lớn." Kim Minh Hâm cắn răng, gọi nhân viên phục vụ tới, đưa menu cho Tiền Lung Lung, bảo cô tự gọi đi. Theo tiếng Tiền Lung Lung chọn món ăn, mồ hôi Kim Minh Hâm từng giọt một rớt xuống.

Cuối cùng vẫn là nhân viên phục vụ không chịu nổi, vẻ mặt anh ta khó xử nhìn Tiền Lung Lung nói: "Tiểu thư, nhà hàng chúng tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cô trước ăn hết hơn hai mươi món ăn này đi rồi tính tiếp."

Tiền Lung Lung càng thêm bất mãn, đưa menu cho nhân viên phục vụ, trong miệng lẩm bẩm: "Lửng dạ cũng không đủ."

Kim Minh Hâm, nhân viên phục vụ: . . .

Tiểu thư trong dạ dày ngài có không gian đặc biệt à!

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiền Lung Lung nói với Kim Minh Hâm : "Chỗ này không tốt lắm, đợi nếm xong mấy món này, tôi dẫn anh đi chỗ khác, vừa tiện nghi vừa có lợi ích thực tế, anh sẽ không tốn quá nhiều tiền."

Kim Minh Hâm: . . .

Ý là cô ăn bữa thứ hai cũng muốn anh ta mời sao? Anh ta rõ ràng chỉ đáp ứng một lần thôi mà! Sớm biết như vậy mang Tiền Lung Lung đi tiệc đứng cho khỏe!

Kim Minh Hâm không biết là, Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn đều cấm Tiền Lung Lung đi tiệc đứng, lòng người đều làm bằng thịt đấy, họ không đành lòng để con gái mình ăn sạch tiệc đứng của toàn bộ thành phố.

Lần này đồ ăn tương đối nhiều, lại có món chính và bánh ngọt miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng, Kim Minh Hâm xem như từ trong miệng hổ đoạt thức ăn, ăn vào một chút. Anh ta rất đói bụng, bình thường công tác quên thời gian cũng không có đói tới như vậy, nhưng nhìn thấy Tiền Lung Lung ăn sạch đồ ăn trên bàn, anh ta mới cảm giác mình đặc biệt đói!

"Sức ăn của cô. . . Từ nhỏ đã. . . nhiều vậy sao?" Kim Minh Hâm thừa dịp lúc Tiền Lung Lung uống đồ uống hỏi.

Tiền Lung Lung lắc đầu nói: "Hiện tại đã ít hơn nhiều, lúc học cấp 2 luôn ăn không đủ, nhưng khi đó thân thể đang lớn nha."

"Cha mẹ cô thật vĩ đại." Kim Minh Hâm cảm khái nói.

Đáng tiếc anh ta không biết, Tiền Lung Lung từ khi lên cấp hai, thức ăn đều tự mình kiếm lấy, vĩ đại không phải là Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn, mà là chủ thầu toàn thành phố đều phải chịu khổ. Bất quá khi Kim Minh Hâm tính tiền, linh hồn của anh ta trong nháy mắt thăng hoa, cùng đám chủ thầu đạt đến cảnh giới vĩ đại giống nhau.

Mà khi Tiền Lung Lung ép anh ta tới tay lái phụ, tự mình lái xe đưa anh ta đi chỗ tiếp theo, linh hồn Kim Minh Hâm đạt cảnh giới siêu việt y như chủ thầu toàn thành phố!

Anh ta sờ lên cái bụng lép của mình do không có cướp được mấy ngụm cơm, mà dạ dày càng thêm trống rỗng vì phải trơ mắt nhìn Tiền Lung Lung ăn, cắn răng, thôi, dù thế nào đi nữa anh ta vẫn chưa ăn no, lại ăn một bữa nữa thôi! Một tấm thẻ cũng là vỡ, hai tấm thẻ cũng là vỡ!

Tiền Lung Lung mang theo anh ta đi tiệm mì nhỏ mà cô vẫn thường đi, bà chủ nhìn thấy Tiền Lung Lung thì lộ ra nụ cười thân thiết, sau khi thấy Kim Minh Hâm anh tuấn lão luyện sau lưng cô, vẻ mặt cười y hệt bông hoa cúc.

"Lung Lung, y như cũ sao?" Bà chủ vô cùng nhiệt tình hỏi.

"Hai phần ba bình thường là được, con vừa kê lót dạ rồi." Tiền Lung Lung tùy ý nói, mang theo Kim Minh Hâm trực tiếp đến chỗ cô hay ngồi- - vị trí phía trước cửa nhà bếp, thuận tiện lấy đồ ăn hơn phía trên.

Bà chủ không có đi làm cơm, mà là mắt nhìn Kim Minh Hâm, ra hiệu ngầm nói với Tiền Lung Lung: "Vị tiên sinh này, muốn ăn chút gì không? Lung Lung con quen thuộc, giúp người ta chọn chút đi."

Tiền Lung Lung không hiểu nhìn về phía Kim Minh Hâm hỏi: "Anh còn muốn ăn sao?"

Kim Minh Hâm cảm giác dạ dày mình càng thêm trống rỗng, vẻ mặt anh ta chờ mong nhìn bà chủ nói: "Dựa theo lệ bình thường của Tiền tiểu thư đi, không cần giảm bớt."

Anh ta cảm giác mình hôm nay có thể ăn hết một nồi cơm!

"Yes Sir!" Bà chủ sảng khoái, "60 bát tô mì sốt tương lớn!"

Bành!

Kim Minh Hâm từ trên ghế tuột xuống, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

"Ai nha!" Bà chủ vội vàng chạy lên trước đỡ người, còn thuận tay giúp Kim Minh Hâm vỗ vỗ đất dính vào mông, sau khi ấn người xuống chỗ ngồi có chút phẫn nộ vỗ vỗ bả vai Tiền Lung Lung: "Lung Lung, con cũng không biết chăm sóc người ta tốt một chút."

Tiền Lung Lung càng không hiểu nổi, cô hỏi Kim Minh Hâm: "Anh tàn tật hả?"

"Không có."

"Sinh hoạt không thể tự lo à?"

"Không có."

"Ngã bệnh sao?"

"Không có!"

"Tôi đây tại sao phải chăm sóc anh?"

"Tôi không cần cô ấy chăm sóc tôi, cảm ơn ý tốt của đại tỷ."

Một câu cuối cùng Kim Minh Hâm là nói với bà chủ, bác gái gần 50 tuổi nghe được hai chữ "Đại tỷ" trên mặt cũng cười như hoa. Nhìn trong tiệm không có khách, bà ta trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tiền Lung Lung, hàn huyên với Kim Minh Hâm.

"Thằng nhóc kia, tên gì, bao lớn rồi?"

"Kim Minh Hâm, năm nay 28."

"Ờ! Tên đẹp, Lung Lung chúng ta nhất định thích!" Bà chủ tương đối hiểu rõ sở thích của Tiền Lung Lung.

"Còn có thể."

"Này. . . Tiểu Kim làm việc gì? Thu nhập thế nào?"

"Chính là chân chạy việc cho ông chủ, miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân." Nhìn vẻ mặt tươi tắn của bà chủ càng ngày càng sáng lạn, trong lòng Kim Minh Hâm tràn đầy cảnh giác.

"Không có việc gì, Lung Lung chúng ta có thể kiếm tiền!" Bà chủ càng nhìn Kim Minh Hâm càng hài lòng, ôm eo Tiền Lung Lung cười nói: "Lung Lung chúng ta nha, từ lúc bắt đầu vào cấp hai là có thể kiếm tiền cho mình ăn cơm no rồi, hiện tại lại càng cái gì. . . Vào giới văn nghệ làm diễn viên, lại càng kiếm được nhiều hơn. Vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, còn tốt nghiệp đại học danh tiếng đó, thân thể còn đặc biệt khỏe mạnh, thật sự là đốt đèn l*иg đều tìm không thấy a!"

Kim Minh Hâm: . . .

Anh ta là nên châm chọc giọng điệu bà chủ này giống như bà mối, hay là nên bội phục Tiền Lung Lung tuổi còn nhỏ có thể không liên lụy trong nhà tự mình kiếm tiền ăn cơm? Đây chính là một khoản tiền lớn a! Chẳng lẽ cô là dựa vào cướp đoạt?

Lúc này sau nhà bếp truyền đến một tiếng la trung khí mười phần: "Lung Lung, trước 20 bát nhé, con tới bưng đi!"

20 bát, quả thật không phải người có lực cánh tay bình thường là có thể bưng được, thân thể cũng phải là tương đối cao lớn! Tiền Lung Lung quen thuộc một tay nâng mặt bàn trước mặt lên, trực tiếp đến sau nhà bếp.

Kim Minh Hâm: . . .

Anh ta biết tại sao Lung Lung lại có sức ăn lớn như vậy rồi! Anh ta càng hiểu Tiền Lung Lung vì sao đối với tiền thưởng khát vọng như vậy luôn rồi! Anh ta trách oan Tiền Lung Lung rồi, cô tuyệt đối không thể tính là một tiểu nhân tham tài, mà cô cũng chỉ là quần chúng cực khổ vật lộn để ăn no mặc ấm thôi!

Sau khi Tiền Lung Lung bưng mì trở về trực tiếp bắt đầu ăn, bà chủ càng sốt ruột, đưa tay vỗ cái ót Tiền Lung Lung một chút: "Lung Lung, còn không cho Tiểu Kim người ta một chén?"

Tiền Lung Lung vô tội nhìn qua Kim Minh Hâm đối diện: "Anh khống biết bưng sao?"

Kim Minh Hâm vội vàng vươn tay ra đoạt một tô mì trước mặt, anh ta sợ chốc nữa sẽ hết mất.

Bà chủ nộ kì bất tranh [1] vỗ Tiền Lung Lung một cái: "Cái đứa nhỏ này, Tiểu Kim người ta khôi ngô như vậy, tại sao lại không biết tranh giành hả? Muốn cho bác gái con gấp chết hả!"

[1] 哀其不幸,怒其不争: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.

Lúc này Tiền Lung Lung không gấp gáp ăn cơm, cô tỉ mỉ quan sát Kim Minh Hâm một phen, nghiêm túc quay đầu nói với bà chủ: "Ngoại trừ tên, cái khác rất khó coi."

Kim Minh Hâm: . . .

Hóa ra anh ta chỉ còn lại cái tên! Anh ta có cần phải cảm tạ cha anh ta năm ấy yêu tiền như mạng đặt cho anh ta cái tên Kim Sơn này hay không, để cho anh ta tốt xấu gì cũng còn có chỗ có thể nhìn?

Ánh mắt bà chủ đảo qua Kim Minh Hâm trước sau vẫn duy trì khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm túc, nhìn khí chất tinh anh đủ để mê đảo phụ nữ một con phố của anh ta, nuốt nước miếng hỏi Tiền Lung Lung: "Này. . . Con cảm thấy, cái gì mới tính xinh đẹp?"

Ánh mắt Tiền Lung Lung lập tức mê ly, trên mặt lộ ra hồng nhuận phơn phớt chỉ phụ nữ yêu đương mới có: "Đàn ông so với vàng còn xinh đẹp hơn!"

Kim Minh Hâm bà chủ cùng với ông chủ làm mì sợi sau : . . .

Đây là cùng giống loài sao?

"Hắt xì!" Hạ Thừa Nghĩa vừa mới họp thương nghị giải quyết vấn đề công trình lần này với mấy lãnh đạo cấp cao hắt hơi một cái, cái loại cảm giác ban ngày bị ánh mắt mãnh thú nhìn chằm chằm lại trở về trên người anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »