Với tư cách là kẻ gây họa cho giới vệ sĩ, ba ngày một họa nhỏ năm ngày một họa lớn nên thân thủ của Hạ Thừa Nghĩa cũng không tệ lắm, từ Thái Cực quyền đến Không Thủ đạo Taekwondo đều học qua, đối phó một hai kẻ bắt cóc vẫn rất dễ dàng. Ngay khi người đàn ông cao lớn đó xông lại, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị né tránh, bất đắc dĩ phạm vi ảnh hưởng của chất lỏng có thể so với lựu đạn loại nhỏ, anh có trốn cũng không tránh khỏi a- xít sun-phu-rit đậm đặc hắt tới trước mặt.
Nhưng có người còn nhanh hơn chất lỏng, trong khi Hạ Thừa Nghĩa né tránh, một sức mạnh cực lớn từ phía sau lưng truyền đến, anh gần như là bay khỏi phạm vi công kích của a- xít sun-phu-rit đậm đặc, ngoại trừ ống tay áo bị chút ít chất lỏng bắn vào bên ngoài, bản thân anh không có đã bị bất cứ thương tổn gì. . . Ách, nếu như toàn thân đập vào thủy tinh công nghiệp sinh ra cảm giác đau đớn cực lớn không tính là tổn thương mà nói.
Nói ngắn gọn, Hạ Thừa Nghĩa bị một cước đá văng, thoát ly phạm vi nguy hiểm.
Chuyện kế tiếp phát sinh như ánh chớp tóe lửa, sau khi đạp bay Hạ Thừa Nghĩa, một thân ảnh mảnh khảnh bước một bước dài đi vòng qua sau lưng người đàn ông cao lớn, một tay bắt lấy phần gáy của người đàn ông, ấn đầu của anh ta hung hăng dập đầu lên mặt bàn một cái, đập đến đầu óc choáng váng. Gần như là cùng một giây đồng hồ, cái thân ảnh mảnh khảnh kia lại xách cổ người đàn ông cao lớn, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Hạ Giản Nhiên, lúc Ngũ Bân và Tần Dương còn không có kịp phản ứng, Hạ Giản Nhiên đã bị hai sợi dây nịt bền chắc trói lại.
Ách. . . Hai sợi dây nịt da. . . Ngũ Bân và Tần Dương, cùng với. . . "quần chữ T" khó chịu của Ngũ Bân. . .
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Tần Dương: Anh thích mặc qυầи ɭóŧ tứ giác vô cùng nam tính thật sự là quá tốt!
Các động tác bên trên được Tiền Lung Lung hoàn thành trong ba giây đồng hồ, cô xách cổ người đàn ông cao lớn bị đυ.ng đầu đến mơ mơ màng màng, vừa liếc nhìn Hạ Giản Nhiên bởi vì phát bệnh mà không ngừng run rẩy, tâm đang treo lên rốt cuộc cũng hạ xuống. Lúc vừa mới nhìn đến Hạ Thừa Nghĩa thiếu chút nữa bị hắt axit, trái tim cô thật sự muốn nhảy ra ngoài, sống hơn hai mươi năm, Tiền Lung Lung lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trái tim bị một người tác động. Sau khi cô bình phục trái tim đang đập cuồng loạn, liền chuyển mắt chăm chú nhìn Hạ Thừa Nghĩa, thì nhìn thấy . . . khuôn mặt Hạ Thừa Nghĩa có chút sưng đỏ do bị đυ.ng vào kính.
Tiền Lung Lung một cước đá vào đầu gối của người đàn ông cao lớn, khiến anh ta không tự chủ được quỳ hai đầu gối xuống đất, cái tư thế này vừa vặn có thể làm cho Tiền Lung Lung nhìn xuống anh ta. Cô túm tóc người đàn ông cao lớn, khiến cho anh ta ngửa đầu nhìn mình, từ trên cao nhìn xuống nói: "Anh làm khuôn mặt Hạ đổng bị thương, ai phái anh tới?"
Hạ Thừa Nghĩa, Ngũ Bân, Tần Dương: . . .
Người làm khuôn mặt Hạ đổng bị thương là cô đấy, cô một cước đạp bay anh ấy đập vào tấm kính mà!
Người đàn ông cao lớn đương nhiên không có biện pháp trả lời vấn đề của Tiền Lung Lung, Long thiếu nữ một tay xách người đàn ông cao lớn như xách con gà con, túm đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, xách người đến ngoài cửa sổ. Người đàn ông cao lớn hai chân treo trên bầu trời, duy nhất chỉ có bàn tay khỏe mạnh của Tiền Lung Lung túm anh ta để cho anh ta không rơi xuống.
Phải biết rằng, văn phòng của Đổng Sự Trưởng, luôn luôn là ở tầng cao nhất của công ty, ngoài cửa sổ, xe con giống như con kiến nhỏ.
"A - - thả tôi ra! Không đúng, đừng thả tôi ra! Kéo tôi lên!" người đàn ông cao lớn mới vừa rồi còn chóng mặt lập tức hét rầm lên.
Giọng nói của anh ta có chút ầm ĩ, Tiền Lung Lung sờ sờ lỗ tai, nhẹ khiển trách một tiếng: "Câm miệng."
Người đàn ông cao lớn lập tức không nói.
Tiền Lung Lung nói tiếp: "Tôi không thích lãng phí thời gian, điều gì nên nói thì nói hết ra, xách vật nặng lâu tay sẽ mỏi."
"Tôi, tôi là Cao Xương Thịnh, là ăn chùa ở đầu đường cuối ngõ. Mấy ngày hôm trước Tiêu ca cho tôi tiền, bảo tôi đi theo người phụ nữ này tìm đến Hạ đổng, không nhất định phải lấy mạng Hạ đổng, chỉ là cho một cái cảnh cáo. Tiêu ca nói chuyện thành thì cũng chỉ có mấy năm tù thôi, anh ta cho con tôi tiền trị bệnh! Còn có, Tiêu ca nói cho tôi biết, nếu như bị bắt thì nói là Lâm Thiệu Dương sai tôi làm. Tôi biết có nhiêu đó thôi, Tiêu ca tại sao phải tập kích Hạ đổng tôi cũng không biết a a a a a! !" Cao Xương Thịnh không ngừng rống lên.
Khai báo thật tỉ mỉ, hoàn toàn không cần hỏi một lần nữa.
Tiền Lung Lung hài lòng xách người trở về phòng, vứt trên mặt đất, vỗ tay nhè nhẹ, ném một cái mị nhãn với Hạ Thừa Nghĩa, ý là, Mỹ Nhân à, Long tỷ ta rất đáng để dựa vào nhé. Nếu như cô bây giờ là một con rồng bụng lớn, nhất định cái đuôi sẽ kiêu ngạo vểnh lên.
Rất hiển nhiên, ở trong nhận thức của Tiền Lung Lung, không cần phải nhiều lời phân trần. Cô chỉ cần đợi góp đủ tiền liền trực tiếp cướp người trở về, về nguyện vọng của chính bản thân Hạ Thừa Nghĩa . . .
Lúc ác Long đoạt công chúa, có hỏi qua công chúa nàng có nguyện ý theo ta quay về căn phòng nhỏ tối đen trong lâu đài không?
Đáng tiếc sóng điện não của Tiền Lung Lung và nhân loại bình thường không có trên cùng một trục hoành, Hạ Thừa Nghĩa đem mị nhãn của cô trở thành khıêυ khí©h. Dù sao mình vừa mới hoài nghi tới thực lực của cô ấy, hiện tại cô liền lập tức chứng minh đạo đức nghề nghiệp của mình. Tiền Lung Lung ở trong mắt Hạ Thừa Nghĩa giống như con mèo kiêu ngạo bắt được con chuột, nếu có cái đuôi, nhất định sẽ vểnh lên!
"Tiểu Ngũ, đổi lại trại an dưỡng cho Giản Nhiên, điều tra nhân viên y tế bên người nó, lên cơn đúng lúc như vậy nhất định có vấn đề. Cao Xương Thịnh này đưa đến bộ phận pháp lý, truy tố như thế nào thì cứ truy tố. Mặt khác, gọi thư ký Kim tới đây."
Ngũ Bân xách cái quần vẻ mặt đau khổ, Hạ Giản Nhiên còn không ngừng run rẩy trên mặt đất, anh ta phải làm sao vừa xách quần vừa đem một người đang phát bệnh bệnh tâm thần đi đây? "quần chữ T" của anh ta, tiết tháo của anh ta, theo dây nịt cùng nhau bay đi. . .
Cuối cùng anh ta tìm người đưa lên một sợi dây thừng, lúc này mới giải quyết xong nguy cơ dây nịt. Ngũ Bân và Tần Dương từng người một đè Cao Xương Thịnh và Hạ Giản Nhiên xuống, Tiền Lung Lung ở trong phòng không chút sứt mẻ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Thừa Nghĩa không dời mắt, Hạ Thừa Nghĩa có loại cảm giác giống như con thỏ bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
Ngũ Bân nhiều lần liếc mắt ra hiệu với Tiền Lung Lung, nhưng nghĩ cũng biết, tần suất sóng điện não của Tiền Lung Lung không giống nhân loại bình thường, làm sao có thể tiếp thu được tâm điện cảm ứng của anh ta.
Đúng lúc này Hạ Thừa Nghĩa lên tiếng nói: "Tiền tiểu thư lưu lại đi, sau này ban ngày cô đi theo tôi."
Tiền Lung Lung đôi mắt sáng lên, giống như núi tiền chất đống trước mặt. Ngũ Bân biết rõ đây là Hạ Thừa Nghĩa đã công nhận mức lương bổng và năng lực của Tiền Lung Lung. Anh ta sử dụng ánh mắt "Anh coi trọng em nha" với Tiền Lung Lung sau khi chuẩn bị áp tải người xuống lầu, đương nhiên, ánh mắt này vẫn không được Tiền Lung Lung tiếp thu.
Thời điểm Ngũ Bân đi ra là thư ký Kim cũng vừa vặn đi vào, anh ta là một người đàn ông già giặn, lớn lên còn có một chút xíu khôi ngô, cộng thêm năng lực không tầm thường, hằng năm ở trên bảng xếp hạng độ kim cương vương lão ngũ của công ty luôn bảo trì ở Top 5, đương nhiên, Hạ Thừa Nghĩa quanh năm chiếm đầu bảng.
"Vị này chính là thư ký Kim Minh Hâm, vị này chính là tiểu thư Tiền Lung Lung, vệ sĩ mới của tôi." Hạ Thừa Nghĩa giới thiệu, nếu như làm tốt, Tiền Lung Lung sẽ là vệ sĩ cố định của anh, cũng chính là tâm phúc, cho nên cũng cần phải giới thiệu người bên cạnh cho cô. Nếu như điều tra báo cáo Ngũ Bân đưa tới chứng minh bối cảnh Tiền Lung Lung không có bất cứ vấn đề gì, thì sau này cô ắt phải tiếp xúc một ít chuyện cơ mật, giới thiệu Kim Minh Hâm cho cô là điều tất nhiên.
Vệ sĩ? còn là Hạ Thừa Nghĩa tự mình giới thiệu, nghĩa là tương lai sẽ là tâm phúc của anh? Nhìn khuôn mặt không trang điểm xinh đẹp động lòng người của Tiền Lung Lung, Kim Minh Hâm chau chau mày, vươn tay nói: "Xin chào, Tiền tiểu thư thật sự là vệ sĩ xinh đẹp nhất tôi từng gặp."
Tiền Lung Lung cũng vô cùng nhiệt tình vươn tay bắt lấy, hai con mắt đã phát sáng thành bóng đèn, cô vẫn cầm chặt tay Kim Minh Hâm nói: "Cảm ơn, tên của anh cũng là cái tên đẹp nhất tôi từng thấy!"
Kim Minh Hâm: . . .
Các cô em khen anh đẹp trai soái ca thì đã có nhiều, nhưng mà chưa từng có người dùng loại phương pháp khen ngợi này, hơn nữa ngữ điệu còn âm vang hữu lực, ánh mắt thì nhiệt tình như lửa. Trực giác nhạy cảm một cách dị thường của Kim Minh Hâm khiến anh ta cảm giác giống như mình bị người hủy đi, thân thể phân chia thành từng khối tiền vàng trải trên giường. . .
Phì! Làm sao lại có loại suy nghĩ này, anh cũng không phải hoàng tử vui vẻ trong chuyện cổ tích!
Trong nhận thức nguyên bản của Tiền Lung Lung, tướng mạo Kim Minh Hâm đạt tiêu chuẩn khoảng sáu mươi phần trăm, cộng thêm hào quang từ cái tên của anh, tuyệt đối là đạt trên tám mươi phần trăm tiêu chuẩn của cô, đủ để cho Tiền Lung Lung động long muốn cướp người vào trong lâu đài nhỏ tương lai của mình rồi. Chỉ tiếc tướng mạo Hạ Thừa Nghĩa một trăm phần trăm lại cộng thêm năm mươi phần trăm (năm mươi phần trăm này là phần được cộng thêm do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ), cỏ dại ven đường không cách nào thỏa mãn khẩu vị của Tiền Lung Lung nữa rồi. Thư ký Kim ngoại trừ có cái tên khiến Tiền Lung Lung kinh diễm một chút, thì không còn gì có thể hấp dẫn tầm mắt của cô nữa, cô vẫn dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn thẳng Hạ Thừa Nghĩa.
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Sau khi cô chuyển dời ánh mắt, anh xác định cảm giác của mình không hề sai! Vừa rồi lúc Tiền Lung Lung nhìn Kim Minh Hâm, anh liền không cảm nhận được loại cảm giác áp bách này !
Hạ Thừa Nghĩa dặn dò Kim Minh Hâm điều tra Tiêu ca và Lâm Thiệu Dương trong miệng Cao Xương Thịnh, trọng điểm ở trên người Tiêu ca. Lâm Thiệu Dương là kết quả Hạ Lăng Thiên một lần không mang áo mưa BCS mà ra, tuy nhiên anh ta có bối cảnh xã hội đen, lại vừa khéo có quan hệ đối địch với Tiêu ca, đương nhiên được lựa chọn trở thành kẻ chết thay, lần này chưa chắc đã là do anh ta xếp đặt thiết kế. Nhưng quan hệ giữa Lâm Thiệu Dương và Hạ Thừa Nghĩa cũng rất cứng ngắc, tìm người chú ý một chút thì sẽ ổn thỏa hơn.
Lúc này Ngô trợ lý gọi điện thoại tới, sau khi Hạ Thừa Nghĩa nhận thì vẻ mặt hòa hoãn chút ít, cũng bảo Ngô trợ lý đến văn phòng.
Toàn bộ quá trình Tiền Lung Lung không nói một câu, nhưng yên tĩnh lắng nghe, vô cùng có tự giác của vệ sĩ. Hạ Thừa Nghĩa càng ngày càng cảm thấy hài lòng, chẳng qua là ánh mắt của cô có thể thoáng giảm tính xâm lược xuống một chút hay không!
Sau khi dặn dò công chuyện xong thì Kim Minh Hâm cũng không có đi ra ngoài, thấy Hạ Thừa Nghĩa chau chau mày, Kim Minh Hâm nở nụ cười nói: "Tôi cũng muốn biết người xung phong làm việc nghĩa đấy là ai, đầu năm nay loại người này khó tìm lắm."
Hạ Thừa Nghĩa gật gật đầu: "Quả thật là, tôi thật sự rất muốn rất muốn cảm ơn cô ấy. Chẳng qua nếu như cô ấy không ngại, tôi còn hy vọng có thể cho cô ấy một khoản tiền, cảm thấy không dùng hành động biểu đạt một chút lòng biết ơn trong lòng liền không thoải mái. Chỉ sợ người như vậy lòng tự trọng sẽ cao, đối với việc chúng ta trả thù lao, sẽ cảm thấy là một loại vũ nhục."
"Có lẽ anh có thể giúp cô ấy giải quyết chút phiền toái, nghe nói cô ấy làm công ở công trường, gia cảnh cũng không tốt, nói không chừng có chỗ cần anh giúp. Hơn nữa cho dù hiện tại không có, thì tương lai cũng nhất định sẽ có."
"Cậu như vậy hình như là đang chờ mong người khác gặp bất hạnh."
Kim Minh Hâm nhún nhún vai: "Có thể bởi vì tôi tương đối là con buôn a."
"Ừ, như vậy mới phù hợp với thị trường kinh tế ."
Bọn họ tùy ý trò chuyện, Ngô trợ lý ôm một xấp tư liệu đi vào văn phòng, nhìn thấy Tiền Lung Lung thì sửng sốt một chút.
"Đã tìm được người?" Hạ Thừa Nghĩa hỏi.
"Đã tìm được," Ngô trợ lý gật gật đầu, duỗi ra ngón tay, "Ngay tại phía sau anh."
Hạ Thừa Nghĩa và Kim Minh Hâm yên lặng dời tầm mắt chuyển lên trên người Tiền Lung Lung, người trong cuộc giống như căn bản không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Hạ Thừa Nghĩa.
Trong nháy mắt đó trong đầu Kim Minh Hâm chạy qua rất nhiều ý niệm/khả năng, anh ta là một người vô cùng thiết thực mà lại luôn luôn thích có mấy suy nghĩ xấu xa. Tiền Lung Lung hôm trước mới cứu được Hạ Thừa Nghĩa, hôm nay liền trở thành vệ sĩ bên người anh hơn nữa lại cứu một lần nữa, loại trùng hợp này không thể không khiến người hoài nghi, người này là tiếp cận Hạ Thừa Nghĩa có mục đích. Hạ Thừa Nghĩa tương đối xui xẻo, mỗi lần thu mua một công ty cướp được một công trình cũng sẽ bị đồ liều mạng ghi hận, người khác bình thường buôn bán cạnh tranh thu hoạch chính là thanh danh và tiền, Hạ Thừa Nghĩa thu hoạch cũng là thanh danh và tiền, nhưng còn bổ sung thêm một số kẻ thù. Vì ông chủ có loại thể chất gây họa này, nên Kim Minh Hâm thật sự không thể không nhìn người có ý đồ tiếp cận Hạ Thừa Nghĩa thành quân địch giả kế tiếp.
Cũng may bản thân Hạ Thừa Nghĩa cũng không phải là người như thế, anh nhìn người thường rất chuẩn, ánh mắt Tiền Lung Lung quá thanh tịnh, căn bản cũng không giống người dụng tâm kín đáo. Quan trọng nhất là, một người chột dạ không thể nhìn chằm chằm anh không dời mắt như vậy, mà còn nhìn chòng chọc tới mức anh cũng cảm thấy chột dạ!
"Hôm trước ở công trường, là cô đã cứu tôi?" Hạ Thừa Nghĩa đứng lên trực tiếp hỏi, anh cảm thấy đối mặt loại người như Tiền Lung Lung này, trực tiếp là hiệu quả tốt nhất.
Tiền Lung Lung nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại một chút ngày hôm trước từ lúc bắt đầu rời giường, ăn cơm, chịu đói, bắt đầu làm việc, làm việc, gặp được mỹ nam, bổ nhào đè lại, ngủ, toàn bộ quá trình, sau đó lắc đầu nói: "Hôm trước tôi nhìn thấy anh rồi, nhưng là không có cứu."
Hạ Thừa Nghĩa giờ phút này nhìn cô càng lúc càng giống người trong phòng bệnh từ từ nhắm hai mắt yên tĩnh ngủ, nghe thấy cô phủ nhận, tự nhiên là không tin, hơn nữa càng thêm vững tin vào phẩm chất Tiền Lung Lung. Đổi lại người khác, nhất định sẽ trước tiên tranh công còn đòi thù lao, nào có như Tiền Lung Lung phủ nhận như vậy.
Kim Minh Hâm ngược lại là cho rằng cô chột dạ, không dám thừa nhận chuyện này, càng chứng minh Tiền Lung Lung xuất hiện có mục đích khác. Nói không chừng Cao Xương Thịnh xuất hiện chính là vì bảo Tiền Lung Lung lập công ở trước mặt Hạ Thừa Nghĩa, tranh thủ tín nhiệm của anh. Anh lấy tay sờ lên cằm, cao thấp dò xét Tiền Lung Lung, càng nhìn càng cảm thấy cô thật sự là xinh đẹp, tuy rằng mặc quần áo thoải mái, nhưng cũng che giấu không được đường cong mỹ lệ. Loại tướng mạo này không đi làm minh tinh trái lại lại đi làm loại công việc nguy hiểm này . . .
Lớn lên xinh đẹp như vậy, sẽ không phải là người khác phái tới câu dẫn Hạ Thừa Nghĩa chứ?
Ngô trợ lý tiến lên mở ra một xấp con tư liệu đặt ở trên bàn Hạ Thừa Nghĩa. Hạ Thừa Nghĩa cầm lên quét một vòng, bên trong tài liệu rất đầy đủ, bằng chứng như núi. Hạ Thừa Nghĩa cầm lấy hợp đồng công trường ngắn hạn với Tiền Lung Lung nói: "Đừng phủ nhận, đây không phải là tên của cô sao. Hôm trước ở trên công trường, nếu không phải cô đẩy tôi, bị đá cẩm thạch nện vào người chính là tôi. Tính cả hôm nay, cô đã cứu tôi hai lần rồi."
Trong giọng nói của anh tràn đầy chân thành biết ơn.
"A, thì ra vậy là được xem là cứu người à!" Tiền Lung Lung có chút kích động, "Tôi nhớ được lúc thuê tôi có nói nếu như ở dưới tình huống nguy hiểm bảo vệ sinh mệnh cố chủ an toàn, có thể cho tiền thưởng kếch xù."
Hạ Thừa Nghĩa, Kim Minh Hâm: . . .
"Nhưng hôm trước tôi chưa được thuê, cũng được coi như một lần hay không?" Tiền Lung Lung đôi mắt đều sắp biến thành màu vàng rồi, đẩy người và đá người cũng tính là cứu người, làm vệ sĩ tiền thật sự quá dễ kiếm, Mạc Hành Quân quả nhiên không có lừa gạt cô! Sớm biết như vậy lúc sơ trung liền ra ngoài làm vệ sĩ cho rồi, thời điểm giá vàng mà tính, nói không chừng hiện tại đã có giường trải vàng để có thể bắt Hạ Thừa Nghĩa về rồi!
"Nếu như có thể, thời gian công tác của tôi cũng coi như tính đến hôm trước nhé, có thể tính nhiều thêm hai ngày tiền lương!" cái đuôi vô hình của Tiền Lung Lung vui vẻ lắc lư.
Hạ Thừa Nghĩa, Kim Minh Hâm: . . .
Được rồi, bọn họ cũng suy nghĩ nhiều rồi!