Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rồng Xuất Hiện Nhớ Chú Ý!!!

Chương 11: Tiếp cận mỹ nam (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Thừa Nghĩa người này, đối với bạn bè có giao tình thì thật là gió xuân quất vào mặt, thế nhưng đối đãi bạn thân và thuộc hạ đắc lực thì sao, liền có một chút yêu cầu tiêu chuẩn nghiêm khắc cao. Thích nghiền ép tinh thần người khác, khai thác giá trị thặng dư trong việc tiêu khiển người khác (đặc biệt là bản thân Hạ Thừa Nghĩa) lớn nhất, nói trắng ra là, chính là muốn hành hạ.

Là một người mà bị mẹ bỏ rơi từ lúc còn nhỏ để chạy ra nước ngoài theo đuổi hạnh phúc, cha thì chỉ biết không ngừng tìm mẹ kế cho anh, cuộc sống lúc nhỏ của một đứa trẻ trong gia đình chỉ có quản gia và ông nội quanh năm bị bệnh liệt giường, Hạ Thừa Nghĩa có một chút đam mê nhỏ xíu như vậy tuyệt đối không phải là vấn đề gì to tát. Đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh bình thường đều có một chút đam mê không muốn người khác biết, huống chi anh lại là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình vặn vẹo như vậy?

Triệu Dương đối với anh mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng không phải cha đẻ, thiếu đi một chút hương vị ở bên trong. Mà Hạ Thừa Nghĩa khi còn bé phái nữ duy nhất có thể an tâm là bảo mẫu trong nhà, hầu như là không có cha mẹ yêu mến. Hết lần này tới lần khác người trong nhà vẫn đối với anh rất tốt, mà anh từ nhỏ cũng là một đứa bé ngoan trưởng thành sớm, tâm tình bị đè nén, cũng không biết dùng phương thức gì để phát tiết được.

Người có công bồi dưỡng sở thích kỳ lạ này của Hạ Thừa Nghĩa, vẫn là người cha không đáng tin cậy Hạ Lăng Thiên kia. Cũng chính là lúc Hạ Thừa Nghĩa mười mấy tuổi, ông ta mang theo một người phụ nữ đến thăm ông cụ Hạ, bảo là muốn lấy bà ta.

Thật ra đây là chuyện thật sự rất khó khăn với Hạ Lăng Thiên, bởi vì ông ta có điểm giống Đoàn Chính Thuần trong "Thiên Long Bát Bộ", thấy một người yêu một người, năm ấy nếu không phải dưới áp lực mạnh của ông cụ, ông ta chính là ngay cả mẹ Hạ Thừa Nghĩa cũng sẽ không lấy. Người như vậy mà lại mang một người phụ nữ về nhà, thật sự là tương đối hiếm thấy.

Có thể tưởng tượng được Hạ Thừa Nghĩa đương nhiên là không muốn, đặc biệt là sau khi người phụ nữ rất có thủ đoạn kia tiếp cận anh thất bại, lại có ý đồ hãm hại anh nhằm đạt được mục đích xây dựng hình ảnh đáng thương trong lòng Hạ Lăng Thiên, Hạ Thừa Nghĩa rốt cuộc cũng bạo phát. Tuy nhiên đối tượng anh trả thù lại không phải người phụ nữ kia, bà ta vẫn không thể lọt vào mắt của tiểu công tử cao ngạo, đối tượng Hạ Thừa Nghĩa tra tấn là Hạ Lăng Thiên. Đứa trẻ vốn không thích khóc bỗng nhiên rơi nước mắt trước mặt ông cụ, thật sự là khiến lão gia tử đau lòng. Hạ Thừa Nghĩa lợi dụng tình yêu thương ông cụ đối với mình và bất mãn đối với Hạ Lăng Thiên phê phán ông ta đến chết đi sống lại, còn cúp lương Hạ Lăng Thiên một năm, đã vậy còn cho đuổi người phụ nữ kia đến nơi xa xôi.

Hạ Thừa Nghĩa từ đấy tìm được phương pháp giảm sức ép, càng thân thiết anh càng thích tạo áp lực, nhìn thấy biểu tình người khác tức giận không phát ra được anh thật sự là vô cùng vui vẻ. Đương nhiên, tạo áp lực đối với kẻ địch và yêu cầu nghiêm khắc đối với bạn bè thân thích tuyệt đối là hai việc khác nhau, tuy nhiên người trong cuộc thì cảm thấy không hề khác biệt.

Bởi vì Hạ Thừa Nghĩa kính già yêu trẻ, lại thông cảm cho quần thể yếu thế, chưa bao giờ ra tay với Triệu Dương trong nhà và người giúp việc, lái xe dựa vào lao động kiếm tiền lương, cho nên thành phần tri thức của công ty các thành phố lớn chính là đối tượng tốt để anh dạy dỗ, đứng mũi chịu sào chính là phụ tá đắc lực của Hạ Thừa Nghĩa - - thư ký Kim Kim Minh Hâm, trợ lý Ngô Ngô Đồng.

Thật ra Kim Minh Hâm hoàn toàn có thể đem một đống lớn cơm hộp này tới phòng làm việc của mình, cũng gọi Tiền Lung Lung xuống lấy rồi đi nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn công ty yêu cầu bữa sáng và bữa trưa mỗi tháng phải được đặt trước, trước cuối tháng thống kê nhân số công nhân đặt món, nhà ăn căn cứ vào nhân số nấu ăn, người không có đặt món cho dù là ông chủ lớn cũng không thể có cơm ăn, bởi vì họ không có nấu nhiều như vậy. Hạ Thừa Nghĩa mỗi ngày không biết sẽ dùng cơm ở đâu, nên người đi theo anh công tác tự nhiên cũng sẽ không đặt cơm ở nhà ăn, lúc không có cơm ăn bọn họ đều đi đặt ở bên ngoài.

Tuy nhiên làm vậy thì khó tránh văn phòng tất cả đều là mùi đồ ăn, cho nên các công nhân viên sau khi đặt món đều đi nhà ăn ăn, vệ sĩ cũng không ngoại lệ, bọn họ luân phiên đi xuống đó ăn. Chỉ có Hạ Thừa Nghĩa chính là ông chủ có văn phòng độc lập mà lại có thông gió tốt, sẽ ăn ở phòng làm việc, bởi vì có thể vừa ăn cơm vừa xử lý giấy tờ.

Nhưng lần này Kim Minh Hâm rõ ràng là để cho Hạ Thừa Nghĩa thấy được sức ăn kinh người của Tiền Lung Lung, hơn nữa hơi ác ý mà nghĩ muốn Hạ Thừa Nghĩa hối hận lúc trước không chịu nghe anh ta nhắc nhở. Nhưng Kim Minh Hâm không nghĩ tới, thùng cơm Tiền Lung Lung này lần này lại có thể sửa làm thục nữ, chỉ ăn một hộp nhỏ liền không ăn nữa, quả thực chính là nghe rợn cả người!

Chẳng lẽ Tiền Lung Lung là muốn lập hình tượng tốt ở trước mặt ông chủ, để tránh bởi vì ăn quá nhiều mà bị đuổi việc? Kim Minh Hâm lắc đầu, với hiểu biết của anh ta đối với Tiền Lung Lung, thì không có khả năng. Một người có thể mặc đồng phục nữ cấp ba lúc phỏng vấn, làm sao có thể có loại tâm cơ này.

Thức ăn cho lợn trong miệng Hạ Thừa Nghĩa được Tiền Lung Lung mang tới, cô chồng mấy cái hộp cùng một chỗ, một tay nâng hộp đồ ăn được hai cậu trai giao hàng đưa tới, đi tìm Kim Minh Hâm, dẫn tới vô số người trong công ty liếc mắt. Nhất là những chàng trai độc thân hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Lung Lung còn không biết thân phận của cô đã bị dáng vẻ xinh đẹp của cô kinh diễm, trông thấy động tác nữ hán tử một tay xách cơm, một lời nhiệt huyết lập tức liền héo úa.

Tiền Lung Lung hoàn toàn không thèm để ý cách nhìn của người chung quanh, đưa cơm hộp đến văn phòng Kim Minh Hâm, vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt đau khổ của Kim thư ký.

"Tôi đặc biệt đặt cơm cho cô, vì sao cô không ăn!" Kim Minh Hâm nhớ tới mệnh lệnh của Hạ Thừa Nghĩa "Ăn hết đống thức ăn dành cho heo này đi, bằng không thì đừng hòng tôi thanh toán tiền ăn buổi trưa hôm nay cho cậu", mà không khỏi đau buồn.

Tiền Lung Lung sửng sốt một chút, sau đó cười với Kim Minh Hâm nói: "Anh coi như làm người không tệ, trước kia người trong đoàn làm phim chỉ muốn làm sao cắt xén thức ăn của tôi, anh còn lập tức giúp tôi đặt nhiều như vậy."

"Cô thật giống như không có chú ý tới trọng điểm lời tôi vừa nói, cô, vì, sao, không, ăn!" Kim Minh Hâm nhìn qua đống cơm hộp kia đôi mắt sắp bốc lửa rồi.

"Tôi tối hôm qua đã ăn rồi không phải sao?" Tiền Lung Lung nói.

"Bây giờ là giữa trưa."

"Đúng vậy a."

"Cô đêm qua ăn cơm, là có thể tính đến buổi trưa hôm nay sao? Cô là lạc đà hay là cây xương rồng!" Kim Minh Hâm nhìn đống cơm hộp kia vỗ bàn.

"Ngoại trừ khi học cấp hai thân thể phát triển, trên cơ bản tôi đều là ba ngày ăn một bữa cơm no là đủ rồi, nếu không nhà của tôi làm sao có thể nuôi nổi tôi chứ."

Kim Minh Hâm yên lặng không nói gì, hóa ra cô vẫn còn biết tự hiểu. Anh ta rất là muốn hung hăng giáo huấn Tiền Lung Lung một lần làm cho cô sau này nếu còn có loại chuyện như vậy thì sớm nói ra, thế nhưng một bàn cơm hộp trước mặt này, anh ta vẫn phải cầu xin Tiền Lung Lung đấy.

"Vậy... Cô có muốn ăn hết những hộp cơm này hay không, như vậy có thể sáu ngày đều không cần ăn cơm, tôi coi như là mời cô ăn hai bữa nhé ~~" Kim Minh Hâm dùng giọng điệu dụ dỗ con nít của bọn buôn người nói với Tiền Lung Lung.

Tiền Lung Lung dùng ánh mắt nhìn kẻ đần nhìn anh ta: "Bữa cơm này là công ty trả tiền mà."

Cô thật đúng là người không chịu thiệt thòi!

"Ai trả tiền không phải trọng điểm!" Kim Minh Hâm vỗ bàn, "Trọng điểm là, cô có thể ăn chực một bữa, tôi tin tưởng thực lực của cô."

Tiền Lung Lung nhíu mày: "Ăn thì ăn được, thế nhưng cho dù là tôi, cũng sẽ khó chịu. Nghe nói là anh gọi thêm món, tại sao tôi lại phải ăn?"

Kim Minh Hâm còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy Tiền Lung Lung nói: "Như vậy đi, tôi ăn hết chúng, nhưng anh phải bù tiền của những cơm hộp này cho tôi, bởi vì vừa rồi Hạ đổng nói, nếu như anh ăn không hết, thì bữa cơm này anh tự mình xuất tiền túi, nghe nói còn muốn khấu trừ tiền thưởng tháng này của anh nữa đó."

"Bù tiền cho tôi, tôi liền có thể giúp anh giữ được tiền thưởng tháng này."

Tiền Lung Lung nghiêm túc giao dịch với Kim Minh Hâm, thật sự là một chút cũng không cảm thấy đang chiếm tiện nghi của anh ta, mà vô cùng chân thành!

Kim Minh Hâm: ...

-

Sau khi bắt chẹt qua Kim Minh Hâm, Tiền Lung Lung ôm dạ dày cảm thấy mỹ mãn mà trở lại văn phòng Hạ Thừa Nghĩa. Hạ Thừa Nghĩa hơi mệt, đang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Tóc đen rơi tán loạn trên ghế dựa, đôi mắt khép hờ, trái tim Tiền Lung Lung cuồng loạn nhảy dựng lên, một loại cảm giác đói khát từ nội tâm tràn ra, thật sự muốn một hơi ăn tươi người này!

Thành thật mà nói cuộc sống hai mươi bốn năm của Tiền Lung Lung đều dâng hiến cho sự nghiệp làm công, phát triển câu "Dân lấy ăn làm trời" đến mức tối đa, hầu như không có thời gian tiến hành xã giao bình thường, phim Siêu nhân thời con nít gì gì đó, căn bản là chưa từng xem qua!

Nhưng mà muốn nói cô cái gì cũng đều không hiểu cũng là không thể nào, cho dù chưa có xem thì cũng nghe qua. Chỉ có điều trong lúc nghe đầu cô là đang nghĩ làm thế nào kiếm bữa tối ngày mai, cho nên biết thì biết rõ, nhưng hoàn toàn không có cái hiểu biết kia. Cái này giống như cuộc sống từ nhỏ liền biết mình sẽ sinh lão bệnh tử, nhưng chưa đến ngày nước đến chân, sẽ không có người nào chân chính ý thức được thì ra cuối cùng sẽ có một ngày như vậy.

Bởi vậy nhìn sắc đẹp phía trước, Tiền Lung Lung trước tiên nghĩ đến không phải là tiến lên vụиɠ ŧяộʍ hôn mặt một chút, mà là nhào tới động mạch của vị thoạt nhìn rất ngon miệng ở đằng kia gặm một cái!

Loại ánh mắt đói khát này thật sự quá rõ ràng, làm cho Hạ Thừa Nghĩa căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi. Cảnh trong mơ tối hôm qua lại một lần nữa hiển hiện trong đầu, anh nhịn không được mở to mắt, đã nhìn thấy Tiền Lung Lung đang ở phía trước nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia giống như là cô bé bán diêm đang nhìn một con gà nướng.

"Cô... Giữa trưa chưa ăn no sao?" Hạ Thừa Nghĩa thăm dò hỏi, "Có thể đi tìm Kim Minh Hâm, chỗ của cậu ấy nhất định có rất nhiều đồ ăn cần giải quyết."

Tiền Lung Lung lắc đầu, cô tiếp tục nhìn Hạ Thừa Nghĩa, cảm giác đói khát càng tăng lên. Xem như động tâm không bằng động tay, nghĩ được thì nhất định phải làm được, Tiền Lung Lung từ trước đến nay cũng là một người vô cùng trực tiếp thậm chí còn ngay thẳng, đối mặt với lời hỏi thăm của Hạ Thừa Nghĩa, cô thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình: "Không có, tôi ăn no rồi. Nhưng mà không biết vì sao, gặp lại anh liền sẽ cảm thấy rất đói bụng."

Hạ Thừa Nghĩa: ...

Anh rốt cuộc đã hiểu rõ, hai ngày này cảm giác giống như có cặp mắt theo dõi là từ đâu ra rồi!

Anh thuận tay lật tài liệu của Tiền Lung Lung mà Ngô trợ lý ngày hôm qua đưa tới, đều là vài thứ lặt vặt, ví dụ như thành viên gia đình. Dù sao lúc Ngô trợ lý điều tra Tiền Lung Lung, mục đích là vì tìm được người cứu Hạ đổng, vốn không cần tra quá sâu.

Thế nhưng bây giờ không giống nhau, trải qua kiếp sống nhiều năm được bảo vệ, Hạ Thừa Nghĩa thực sự cực kỳ tinh mắt, Tiền Lung Lung là vệ sĩ có thân thủ tốt nhất cũng cực kỳ có quyết đoán mà anh đã gặp. Ngày hôm qua cô có thể trước tiên không chút do dự đá văng anh ra, để cho anh không bị a- xít sun-phu-rit làm bị thương. Đồng thời lại có thể dùng loại thủ đoạn không làm người bị thương nhưng lại vô cùng hữu hiệu bức Cao Xương Thịnh nói ra hết những thứ anh ta biết, hết thảy đều quá hợp tâm ý của anh!

Cho dù cảm thấy nữ vệ sĩ khá bất tiện về nhiều mặt, nhưng mặt khác cũng sẽ có không ít chỗ tiện lợi. Hạ Thừa Nghĩa là chân tâm thật ý coi Tiền Lung Lung thành tâm phúc, đã như vậy, xâm nhập điều tra quá khứ và sinh hoạt tập quán của cô là việc phải làm.

Quan trọng nhất là, anh phải giải quyết tật xấu Tiền Lung Lung luôn coi anh là đồ ăn mà nhìn chằm chằm, bằng không thì anh sẽ bị đưa đến khu bảo tồn thiên nhiên trở thành Đại Gấu Mèo mà bảo vệ!

Đang suy xét đến an toàn của mình, thì điện thoại vang lên, Hạ Thừa Nghĩa nhìn tên trên di động nở nụ cười.

"Quỷ đòi nợ lại tới nữa?" Anh bắt máy điện thoại hỏi.

Tiền Lung Lung lỗ tai giật giật, cơ hồ sắp bị dựng lên, vì bất kỳ chữ gì có liên quan đến kim tệ (tiền) cũng sẽ khiến cô chú ý.

Đối phương không biết nói gì đó, Hạ Thừa Nghĩa cười nói: "Được, đừng chém gió nữa, với bộ kịch truyền hình dở tệ này của cậu, tỉ lệ người xem TV có thể trên 2% đều là do tổ tiên tích đức. Hơn nữa không phải có nhà đầu tư sao?"

"Cái gì? Một nửa nhà đầu tư bị khởi tố tội hối lộ quan chức, tài sản đóng băng? Cậu thật xui xẻo, bộ kịch truyền hình đầu tiên tự mình chế tác."

"Nữ chính bị lộ hít thuốc phiện, nam phụ bỏ diễn?"

"Ngay cả người đóng thế cũng chạy? Cô ta không có công ty bảo lãnh nên cậu tạm thời tìm không được người bồi thường? Thật đáng thương." Đáng thương đến mức Hạ Thừa Nghĩa đều không nhẫn tâm đả kích một người bạn học cũ của anh, rõ ràng lúc học cấp ba, anh ta là đối tượng tốt nhất để anh giảm sức ép.

"Được rồi, sợ cậu rồi." Hạ Thừa Nghĩa nói, "Buổi chiều tôi không có việc gì, đi chỗ của cậu nhìn xem, nếu thật có đội hình khổng lồ như cậu nói, lại có triển vọng lớn, thì có thể suy tính một chút."

Nói xong anh nói với Tiền Lung Lung: "Buổi chiều đi ra ngoài, nhớ mang Tần Dương cùng đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »