Chương 2: Lệnh phạt

Trong Đế quốc Khải Tư, loài rồng – những sinh vật mạnh mẽ, là biểu tượng của những mối đe dọa với trí tuệ đầy bản năng xâm lược, là những giống loài nguy hiểm cần phải bị tiêu diệt.

Ngay trong khoảnh khắc sống còn ấy, điều duy nhất Tạ Ngư Tinh nghĩ đến là nếu thân phận rồng của cậu bị lộ, cậu sẽ làm sao để trốn thoát nhanh nhất, và làm sao để lén lút thu gom số tinh tệ trong phòng ngủ của mình để mang đi cùng.

Xương cụt của cậu ngày càng ngứa dữ dội, đôi mắt đã hoàn toàn phủ kín vảy bạc. Móng vuốt cơ giáp của Ganad lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, chỉ cách cổ họng mong manh của Tạ Ngư Tinh trong gang tấc.

"Choang!"

Tiếng kim loại vỡ vụn chói tai, và những tia lửa tóe ra rồi tắt ngấm ngay trước mắt Tạ Ngư Tinh.

Trong giây lát tiếp theo, Ganad bị đánh bay, móng vuốt cơ giáp vỡ nát thành từng mảnh, năm ngón tay bị cắt đứt, rơi vương vãi khắp nơi.

Tiếng thét đầy đau đớn của Ganad vang lên khắp đấu trường, đồng thời rào chắn quanh sàn đấu vỡ vụn thành những mảnh sáng rực, và một bóng dáng cao lớn bước ra từ phía ngược sáng.

“Đấu đá tùy tiện, gây chuyện sinh sự. Học viện dạy các ngươi thế này sao!” Người mới tới khoác trên mình quân phục biểu tượng quyền lực cao nhất của Đế quốc Khải Tư. Gương mặt sắc lạnh, cùng với giọng nói gần như cay nghiệt.

“Phòng mô phỏng trọng lực, thêm năm giờ huấn luyện. Còn nữa, phí sửa chữa rào chắn đấu trường mười lăm vạn tinh tệ, các ngươi phải tự trả.”

Ngay khoảnh khắc cảm nhận được màn chắn rung chuyển, Tạ Ngư Tinh lập tức đè nén lại sự thôi thúc hóa hình vừa nhen nhóm trong người.

Cậu đã khổ sở chịu đựng suốt bao lâu nay, nay lại nghe tin mất đứt bảy vạn năm nghìn đồng sáng lấp lánh, đôi mắt vốn tròn xoe của cậu mở to hơn nữa, hơi nước lập tức dâng lên, khiến mọi thứ mờ đi.

“Là ngài Lan Ân! Ngài Lan Ân đến rồi!”

"Chết rồi, ngài ấy ghét nhất là những ai khóc lóc. Tên này chắc chắn gặp xui rồi!"

Lan Ân - một trong tám đại quan của Đế quốc Cass, người nắm giữ quyền chỉ huy quân đoàn số một. Từ xuất thân dân thường, hắn đã đánh thức năng lực cơ giáp mạnh mẽ, tiến dần lên đến vị trí cao nhất. Câu chuyện về hắn thường được truyền tai nhau như một bài học động lực ở khắp nơi trong Đế quốc.

Nhưng điều thật sự khiến Lan Ân trở nên đáng sợ chính là tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn, không chỉ đối với người khác mà ngay cả với bản thân mình.

Có lời đồn rằng khi Lan Ân còn là đội trưởng, đội của hắn từng bị bao vây bởi hàng trăm dị chủng cấp S. Hắn đã không ngần ngại đốt cháy sinh mệnh lực của mình để mở đường máu, cứu đồng đội ra ngoài.

Cũng có người nói, mỗi khi Lan Ân nổi giận, quân đoàn số một lại phải chịu khổ cực, lớp da nào cũng bị mài mòn đến ba lần.

Những chuyện này, Tiểu Long - Tạ Ngư Tinh hoàn toàn không biết. Do đó, cậu không nhận ra rằng việc tỏ ra yếu đuối trước mặt Lan Ân là một sai lầm to lớn.

Lan Ân chậm rãi bước đến gần Tạ Ngư Tinh. Ngón tay được bao bọc bởi găng tay đen khẽ nâng cằm cậu lên, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm lướt qua đôi mắt xanh dương đầy sương mờ. Đôi lông mày hắn lập tức nhíu lại, như dãy núi uốn lượn.

“Tàn nhân loại à?”

Câu hỏi thờ ơ của hắn làm Tạ Ngư Tinh tim đập loạn nhịp.

"Nơi này... không dành cho ngươi."

Chưa đợi Tạ Ngư Tinh trả lời, Lan Ân đã buông tay, ánh mắt hắn lơ đễnh rời đi.

“Tôi đã vào đây bằng chính thực lực của mình! Sao ngài lại nói vậy?” Bình thường, Tạ Ngư Tinh không phải là một con rồng dễ nổi nóng, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiêu ngạo và khinh bỉ của Lan Ân, cậu lập tức hóa thành một con rồng hung hãn, sẵn sàng phun lửa.

"Ngài không biết lễ phép là gì sao?" Cậu đứng chắn trước mặt Lan Ân, rõ ràng không ưa cảm giác bị ai đó nhìn xuống từ trên cao, lén lút nhón chân lên để tăng chiều cao.

Hành động ngớ ngẩn ấy khiến Lan Ân cảm thấy bản thân như đang đối đầu với một đứa trẻ con. Hắn quyết định không chấp nhặt với cậu bé này, liền đổi hướng đi.

Nhưng Tạ Ngư Tinh cũng đổi vị trí, giang hai tay ra chặn đường.

"Tránh ra."

"Không."

Lan Ân lạnh lùng quát, nhưng Tạ Ngư Tinh bướng bỉnh cãi lại.

"Xin lỗi ngài Lan Ân! Ngài rộng lượng đừng chấp trẻ con!" Thấy tình hình căng thẳng, Giang Lan vội kéo Tạ Dư Tinh ra sau, khúm núm xin lỗi.

Dưới ánh mắt hăm dọa của Giang Lan, Tạ Ngư Tinh cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Lan Ân chăm chú nhìn Tạ Ngư Tinh một lúc, ánh mắt hắn lướt qua dáng vẻ yếu ớt của cậu cùng với đôi mắt xanh nổi bật và khuôn mặt tinh tế quá mức. Trông cậu chẳng khác gì một chiếc bình sứ trưng bày trong bảo tàng, mong manh dễ vỡ.

"Chống lại cấp trên, hình phạt tăng gấp đôi." Lan Ân rời mắt đi, khi lướt qua Tạ Ngư Tinh, hắn thêm vào một câu, “Còn nữa, sáng mai tôi muốn thấy một bản kiểm điểm dài mười nghìn chữ trên bàn làm việc của mình.”

Lan Ân giơ tay chỉ về phía Ganad Đức, kẻ vẫn đang nằm bất động trên mặt đất: "Cả ngươi nữa."

Cả đấu trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Chỉ đến khi Lan Ân rời đi, những tiếng xì xào mới bắt đầu vang lên.

Giang Lan lo lắng đi vòng quanh Tạ ngư Tinh, miệng không ngừng an ủi cho đến khi cậu bình tĩnh trở lại. Chuỗi tin xấu liên tiếp đổ xuống khiến Tạ Ngư Tinh bực dọc, thậm chí khi ôm lấy ba trăm đồng trong tay, cậu cũng thấy mất cả vui.

Những người xung quanh lặng lẽ nhường đường cho cậu - người vừa dám đối đầu với Lan Ân. Điều này đủ khiến Tiểu Long trở thành cái tên nổi bật trong Học viện.

Lệnh phạt từ Lan Ân nhanh chóng được gửi đến trước mặt Tạ Ngư Tinh: mười giờ tập luyện thêm trong phòng mô phỏng trọng lực, phải hoàn thành trước buổi huấn luyện chính thức lúc bảy giờ sáng.

Nhận thông báo, Tạ Ngư Tinh nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trên tay, ánh mắt như muốn gϊếŧ chết Lan Ân, người đang ở văn phòng hiệu trưởng. Nếu có thể, Tiểu Long chắc chắn sẽ xé hắn ra thành trăm mảnh.

“Bây giờ đã một giờ sáng rồi, Tinh Tinh.” Giang Lan nhắc nhở một cách lo lắng.

Ý là, nếu muốn hoàn thành lệnh phạt, Tạ Dư Tinh phải nhanh chóng đến phòng mô phỏng trọng lực ngay lập tức.

“Hay lắm!” Tạ Ngư Tinh ôm chặt chiếc hộp đựng ba trăm đồng, nghiến chặt răng, cười đầy phẫn nộ. “Thật là hay ho đó, ngài Lan Ân!”

Trong văn phòng hiệu trưởng, lần đầu tiên Lan Ân không kiềm chế được mà hắt hơi liên tiếp hai lần.