Chương 1: Tiểu Long đánh nhau

Trên đấu trường, tiếng reo hò dội lên từng đợt, càng lúc càng mạnh mẽ.

Một đám đông những thanh niên được coi là tinh hoa của Đế quốc Khải Tư đang tụ tập đông nghịt quanh sàn đấu số 1. Tiếng hô vang “Tân nhân loại tất thắng!” mạnh mẽ đến mức gần như lật tung rào chắn năng lượng xung quanh sàn đấu.

Bên trong rào chắn, Tạ Ngư Tinh với mái tóc đen rối bời, đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự lạnh lùng và hung hãn, cả thân người cậu như bò sát, đè chặt một thanh niên khác dưới thân.

Dưới lớp quân phục mỏng manh của mùa hè là tấm lưng gầy guộc nổi lên từng đốt xương của Tạ Ngư Tinh, cùng với đôi cổ tay yếu ớt – biểu tượng của sự "thất bại" trong quá trình cải tạo, dấu hiệu của một “phế nhân loại”.

Năm tinh lịch 1369, đúng 1500 năm sau khi Mẫu tinh của loài người diệt vong, cũng là năm thứ 1369 nền văn minh mới bắt đầu được thắp lửa trở lại.

Theo quy luật tự nhiên, sau 1500 năm sinh tồn, loài người dần được phân chia thành tân nhân loại và phế nhân loại.

Đế quốc Khải Tư nổi danh khắp vũ trụ với chính sách quản lý quân sự nghiêm ngặt cùng công nghệ cơ giáp dị năng tiên tiến. Đồng hành với đó là những quy định khắc nghiệt đến gần như tuyệt đối.

Mọi đứa trẻ được sinh ra trên Đế quốc Khải Tư đều phải trải qua quá trình cải tạo, trong đó hạt nhân của dị năng cơ giáp sẽ được cấy vào xương cổ tay, cùng cơ thể hòa làm một.

Những ai có thể thức tỉnh từ nhỏ, được tôn vinh là tân nhân loại; ngược lại, những người không thể thức tỉnh khi trưởng thành sẽ mãi không có cơ hội nữa, và được xếp vào hàng phế nhân loại.

Phế nhân loại vì không thể điều khiển dị năng cơ giáp mạnh mẽ nên bị coi là yếu kém, gần như là những kẻ vô dụng trong xã hội Đế quốc Khải Tư.

Miếng giáp nhỏ như móng tay gắn trên xương cổ tay của Tạ Ngư Tinh, không phát ra chút ánh sáng nào, chính là biểu tượng của một kẻ chưa thức tỉnh.

Quá trình cải tạo toàn bộ hành tinh này, trong sách lịch sử của học viện quân sự ngày nay, được gọi là "Bình Minh".

“Tinh Tinh! Đấm hắn đi! Đấm mạnh vào mặt ấy!”

Rào chắn không cách âm, giữa tiếng reo hò “Tân nhân loại!” vang khắp đấu trường, Tạ Ngư Tinh vẫn nhận ra được tiếng hét của bạn cùng phòng.

Đôi mắt xanh biếc lạnh lùng liếc qua, nhìn gương mặt của Giang Lan đang ép chặt vào rào chắn, đến méo mó vì cố gắng nhìn vào. Giang Lan là bạn cùng phòng của Tạ Ngư Tinh, một tân nhân loại, nhưng dị năng cơ giáp của hắn lại vô dụng, chỉ là một cặp mắt máy màu bạc, và hiện tại chỉ có khả năng phóng to, thu nhỏ.

Đôi khi tính năng này còn thua cả chức năng phóng to mặc định của bộ xử lý trí tuệ.

Vì Tạ Ngư Tinh là phế nhân loại và dị năng của Giang Lan quá tệ hại, hai người họ thường bị gọi là “cặp đôi vô dụng” của học viện quân sự.

Như thể đáp lại tiếng chỉ huy nhịp nhàng của Giang Lan: “Một cú vào mặt trái! Một cú vào mặt phải! Xong rồi giáng thêm cú nữa vào sống mũi!”, những khớp ngón tay xanh xao lộ rõ mạch máu của Tạ Ngư Tinh siết thành nắm đấm. Cú đấm sắc bén và đầy lực nện thẳng xuống mặt thanh niên đang bị cậu ghìm chặt dưới đất.

“Ganad, không kiểm soát được cái miệng của mày thì chờ bị đánh thôi!”

Cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào hốc mắt của Ganad, Tạ Ngư Tinh hài lòng ngắm nhìn đôi mắt thâm đen như gấu trúc của hắn. Cậu liếc nhìn Ganad đang mềm nhũn như bùn lầy nằm dưới chân mình, khinh bỉ phun một tiếng.

Thắng bại đã rõ ràng, tiếng reo hò của đám đông "Tân nhân loại" bỗng im bặt trong một thoáng, sau đó thay vì cổ vũ cho người chiến thắng, đám đông bắt đầu huýt sáo chế nhạo.

Một đám tân nhân loại kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì...

Tạ Ngư Tinh chẳng buồn để tâm đến cách nghĩ của họ. Điều duy nhất cậu quan tâm là sau khi thắng cuộc chiến sinh tử với Ganad, cậu sẽ nhận được ba trăm đồng tinh tệ. Nghĩ đến số tiền sáng lấp lánh trải dài trên giường, cậu cảm thấy vô cùng phấn khích.

Nếu lúc này không quá bất tiện, Tạ Ngư Tinh đã muốn biến trở lại thành hình rồng, ôm trọn số tiền rồi ngủ một giấc thật ngon lành.

Nhưng rồi, tai họa ập đến ngay khi cậu vừa thả lỏng cảnh giác.

Giang Lan kinh hoàng hét lên, không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại vì sự nguy hiểm đang rình rập, khiến Tạ Ngư Tinh như thể muốn bùng nổ cả vảy rồng ra.

"Phế nhân! Đi chết đi!"

Ganad vốn đã gục như đống bùn bỗng dưng bật dậy, dị năng cơ giáp từ trong huyết mạch hắn đột ngột được kích hoạt. Hai cánh tay Ganad lập tức phủ lên một lớp kim loại đen bóng, đôi móng vuốt sắc như móng sói bổ thẳng vào tử huyệt của Tạ Ngư Tinh.

Tiếng gió rít lên nghe như lưỡi hái tử thần.

Đòn tấn công của Ganad với cái giá phải trả là mạng sống, Tạ Ngư Tinh trong tình thế hoàn toàn bất ngờ không thể né tránh. Móng vuốt kim loại trùm lên một bóng đen dày đặc, và ánh sáng phản chiếu từ chúng chỉ soi lên ánh mắt lạnh lùng của Tạ Ngư Tinh.

Bên ngoài rào chắn, đám đông như bị đông cứng lại.

Đôi mắt xanh biếc của Tạ Ngư Tinh nheo lại vì phản ứng trước mối nguy, làn da quanh khóe mắt như thể xuất hiện những vảy bạc từ hư không. Phần xương cụt thì ngứa ngáy, hai bên tai nóng rực như bị nước sôi đổ vào, khiến dị năng rồng cậu đè nén lâu nay bắt đầu trỗi dậy.