Đã quên cảm xúc lúc ấy như thế nào, Nguyễn Hành Chu cùng rồng định khế ước.
Long tộc tên Thiên Kích kia sẽ ban cho anh sự trường thọ, ban cho anh sự phù hộ, về sau sẽ ban thưởng cho anh vô số trân bảo nữa.
Mà Nguyễn Hành Chu phải làm ba điều.
Một: Cung phụng vô điều kiện.
Hai: Không thể tiết lộ cho bất kì ai về dấu tích của rộng.
Ba: Cho Thiên Kích một người phụ nữ có linh hồn thuần khiết để sinh sản.
Khi đó, lúc nói đến đây, Nguyễn Hành Chu nhíu màu.
“Không được.”
Anh nói.
“Anh – ”
Nguyễn Hành Chu chỉ chỉ Thiên Kích, rồi chỉ mình.
“Là của tôi.”
Anh muốn con rồng này.
Trực giác nói cho anh biết, thứ tình cảm mà anh thiếu hút sẽ được tìm thấy từ trên giống loài thần kỳ này.
Long tộc cao ngạo nghe vậy liền cười nhạo, khi nhìn thấy biểu cảm và khát vọng đang lưu đọng ở đáy mắt của Nguyễn Hành Chu, hắn lại cười lớn hơn nữa.
“Ngươi? Không được.”
“Nam nhân chỉ sở còn khó sinh đẻ hậu đại hơn nữ nhân.”
Đôi đồng tử màu vàng hơi chuyển động, không mang theo trào phúng cũng chẳng mang theo cảm xúc dư thừa, phù vân vây kín toàn thân đỏ sâm cùng nước da nâu làm cho hắn như vị thần ở thời kì hỗn độn, Thiên Kích nhìn nhân loại nhỏ yếu trước mắt vẫn không thay đổi thái độ, đang ôm ngực nghiền ngẫm mà nhìn hắn.
“Huống hồ, ta cũng sẽ không dịu dàng với nam nhân như với nữ nhân.”
Người đàn ông đảo mắt đến gần Nguyễn Hành Chu, nắm lấy cằm cậu, ánh mắt tương giao, giọng nói trầm thấp của hắn như đang ma xát trong màng nhĩ của anh.
“Ngươi cảm thấy xương ngươi rất cứng nhỉ? Nhân loại kia.”
Tươi cười của Nguyễn Hành Chu dần khuếch tán, biết rõ là một tên đàn ông, nhưng anh lại cho Thiên Kích một cảm giác gợi cảm dụ hoặc, Nguyễn Hành Chu không sợ hãi, đồng tử của anh bởi vì kí©h thí©ɧ nào đó mà co chặt.
“Xương cốt của tôi rất cứng.”
Anh nói:
“Anh không phải nên thử một chút à?”
“Ha ha ha! Rất thú vị! Ngươi rất thú vị!”
Người đàn ông đó cười, sau đó buông lỏng cằm của Nguyễn Hành Chu, một lần nữa lại niệm:
“Thứ ba, ngươi phải phụng hiến cơ thể của người, vì ta mà sinh con nối dòng.”
Thiên Kích nheo lại đôi đồng tử kim sắc nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu, sau đó nâng bàn tay đến gần sát xương quai xanh của Nguyễn Hành Chu.
“Đây là minh chứng thề ước của chúng ta –”
Cảm giác bỏng cháy và một sức mạnh không tên chen vào cơ thể của Nguyễn Hành Chu, anh nhăn mi nhẫn nại, nghe người đàn ông đó nói:
“Nếu vi phạm thề ước, người sẽ bị chân hỏa đốt cháy gần như không còn!”
Đồ văn chu sa đỏ đẩm nở rộ trên da.
Thiên Kích nhìn nhân loại đó, thô lỗ nhét anh vào trong ngực.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi thuộc về ta.”
Nguyễn Hành Chu dựa vào l*иg ngực rắn chắc, tham lam cảm thụ xúc cảm chân thực và ấm áp truyền đến.
Anh nghĩ: Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm
Thiên Kích: Ngươi muốn…
Nguyễn Hành Chu: Tôi muốn lắm! Anh đến đi!
Thiên Kích: ……