Bộ mặt trẻ ngoan sụp đổ trong nháy mắt, Nguyễn tổng mặt lạnh bò xuống từ trên người hắn, lúc ngồi xuống anh có lỡ đá vào đầu gối Thiên Kích một cái.
"Hừ! Ghê gớm!"
Vưu Na đứng bên cạnh hạ thấp giá trị tồn tại, che mặt: "....."
Nguyễn tổng à trước khi ngài biến hình từ mèo con bám người thành nàng công chúa ngạo kiều thì có thể đổi biểu cảm được không, ngài dùng cái bản mặt trào phúng của mình ra làm động tác như vậy thì có hiệu quả hả?! Không phải là đang chọc tức thì đậu mè cũng là đang thiếu đòn?!
Cái chỉ số thông minh của người già khi "yếu tiếng trung" này có thể biến phim tình cảm thành tài liệu kháng chiến bằng cách đem cái mặt trào phúng đó đi làm nũng...
Vưu Na mỉm cười: Hà há, Thiên Đạo luân hồi đố ai thoát được.
Vưu Na nhạy bén phát hiện Nguyễn tổng của bọn cô đang theo đuổi người ta, cô nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ trong nỗi đau của người khác – Nguyễn tổng không ai có thể so bì, cũng có ngày hôm nay, hé hé ~
Cũng đang cho rằng tên nhân loại khốn kiếp này đang phát tiết sự bất mãn của mình ra, Thiên Kích nhìn dấu giày trên đầu gối, sừng rồng trên trán thiếu chút nữa đã lòi ra.
"Tên nhân loại khốn nạn!"
Nguyễn – tự nhận mình là moe đến búng ra sữa – Hành Chu, đọc công thức làm nũng mà mình tìm được:
"Không ó, ngươi ta muốn nghe anh gọi là Chu Chu cơ."
Thiên Kích nghiến răng kèn kẹt:
".... Ta xem ngươi là muốn ta giã ngươi thành cháo thì có!"
Vưu Na: "....." Phụt.
Nhìn biểu cảm của Thiên Kích, Nguyễn Hành Chu khó hiểu mà nhíu mày, nghĩ thầm: Rõ ràng anh đã bắt chước dáng vẻ làm nũng của con gái rồi mà, sao ảnh đã không vui mà còn tức giận thêm vậy?
Đàn ông quả là không dễ theo đuổi.
Làm lơ cái tên nhân loại ngu xuẩn cứ thích chọc tức người khác, Thiên Kích sờ sờ trán, đè sừng rồng xuống, không kiên nhẫn mà giải thích vài câu:
"Câu phúc, là chú ngữ mang nghĩa chúc phúc, ngôn ngữ và câu chữ là thứ mang năng lượng liên kết với linh hồn, lấy ví dụ câu nói ngươi vừa kể cho dễ hiểu nhất, số lượng người chúc phúc tương xứng với lượng sức mạnh nhận được, người được chúc phúc sẽ nhận được phần phúc trên người người chúc phúc đó."
"Chú ngữ đó không có vấn đề gì, có lẽ là có người đang cung phụng tiểu quỷ muốn đuổi nó đi nên thông qua cách thức này để dời tiểu quỷ cho người khác."
"Thì ra là vậy."
Cô cúi đầu, cô chỉ có lòng tốt mà thôi ai dè lại xu cà na đến vậy, quả nhiên không nên xen vào chuyện của người khác sao? Cô không phải là chúa cứu thế hay nhàn rỗi quản chuyện người ta, giờ coi đi, xém nữa là toi mạng rồi.
"Thư kí Vưu."
Nguyễn Hành Chu như biết cô đang nghĩ gì, bỗng nhiên nói:
"Trên thế giới này, kẻ sai vĩnh viễn không phải là những người giơ tay trao lòng hảo tâm giúp đỡ người khác, mà là những kẻ lợi dụng sự tốt bụng của mọi người."
Vưu Na ngơ ngẩn ngẩng đầu.
Nguyễn Hành Chu khi không làm mấy hành động độc nhất vô nhị trước đó thì xét về bên ngoài thôi đã đạt tiêu chuẩn của một tổng tài bá đạo rồi, ánh mắt anh trầm ổn, nói:
"Cô không sai, cô đã làm việc rất tốt."
Khóe môi của Vưu Na chùng xuống, hốc mắt đỏ bừng, cố nhịn không khóc.
"Cảm ơn anh, Nguyễn tổng."
Nguyễn Hành Chu gật đầu:
"Được rồi, cô về đi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng!"
Vưu Na gật đầu thật mạnh, trên mặt mang theo ý cười, cô vừa định xoay người rời đi thì cơ thể đột nhiên mềm nhũn.
Thiên Kích đứng lên, hai bên khóe mắt hắn đột nhiên xẹt qua một lớp màng, đôi mắt vàng như động vật máu lạnh hiện lên vẻ u tối, hắn quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hành Chu đang hơi kinh ngạc, mặt mày hắn vô cảm:
"Nhân loại này đã biết ta tồn tại."
"Cho nên?"
Hai mắt đối diện nhau, Nguyễn Hành Chu nhăn mày:
"Anh muốn làm gì?"
Thiên Kích từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Hành Chu:
"Nếu ta nói, ta sẽ gϊếŧ nàng ta diệt khẩu thì sao? Nhân loại, ngươi sẽ làm gì?"
Là dùng một khuôn mặt hoảng sợ nhìn ta, hay làm ra một biểu cảm thất vọng cầu xin ta tha cho nàng ta?
Ngươi định làm gì đây?
Trong tầm mắt tràn ngập sự ác liệt và thú vị của Thiên Kích, hắn nhìn thấy đôi môi có dáng rất đẹp, phía dưới môi dưới còn đính một nốt ruồi nhỏ màu đen đang mở ra,
Nguyễn Hành Chu nói:
"Chắc tôi sẽ hỗ trợ che giấu thi thể nhỉ."
Đồng tử của Thiên Kích hơi co lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nguyễn Hành Chu nói chuyện nghiêm túc, giọng điệu bình bình, từ ánh mắt đến biểu cảm đều không chút dấu vết cho thấy là đang nói dối, thậm chí còn có vẻ đương nhiên.
"Vì sao?"
Thiên Kích hỏi.
Nguyễn Hành Chu trả lời nghiêm túc:
"Anh là sự cứu rỗi duy nhất của tôi, so với anh mà nói, tuy tính mạng của người khác cũng rất đáng trân trọng nhưng không có gì là không thể vứt bỏ được. Bảo vệ điều quan trọng nhất, vứt bỏ điều ít quan trọng hơn, đây là tính cách của con người."
"Với tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn anh."
Nguyễn Hành Chu nói:
"Thiên Kích à, tôi vĩnh viễn sẽ đứng về phía anh, cho dù là gϊếŧ người, tôi cũng có thể làm thay anh, chỉ cần anh mở miệng ra thôi."
Nguyễn tổng không biết lòng mình đi nói mấy câu với giọng điệu đương nhiên như vậy còn dễ nghe hơn, quyến rũ hơn vô số lời âu yếm mà anh sưu tập được, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của vị Long Quân trẻ tuổi.
Trong đôi mắt màu đen đó, tất cả đều là hình bóng của người đàn ông trước mặt.
Như thể đó là tình yêu đích thực khắc sâu tận xương tủy vậy...
A ~ Tên nhân loại ngu xuẩn này.
Đầu lưỡi liếʍ hàm răng trên, lần đầu tiên Thiên Kích cho tên nhân loại Nguyễn Hành Chu này vào tròng mắt.
"Nàng ta không chết, ta chỉ rút đi phần ký ức nào đó của nàng ta mà thôi."
Thiên Kích bình tĩnh nói, ánh mắt đảo qua người phụ nữ đang nằm trên mặt đất rồi dừng ở trên người Nguyễn Hành Chu.
"Đi về thôi."
Cơ thể cao lớn đột nhiên hóa thành từng đóm sáng vàng kim rồi biến mất, Nguyễn Hành Chu chớp mắt.
Là ảo giác à?
Thiên Kích sao giống như....
Hơi vui vẻ nhỉ???