Chương 15

Trong văn phòng.

Thiên Kích nhíu mày, hắn dùng bàn tay to nắm lấy mặt của Nguyễn Hành Chu muốn thử xé cái tên nhân loại đang dính cứng ngắc trên người mình ra ném xuống đất.

Gương mặt nghiêm túc đúng đắn bị bóp méo, thế mà ngoài ý muốn lại có hơi moe.

Nguyễn Hành Chu giẫm chân lên một cái, anh treo lên eo của Thiên Kích, người cao hơn mình một cái đầu, anh giương mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Thiên Kích, như là đang nói: Giỏi lôi tui xuống đi rồi tui nhận thua!

Mặt Thiên Kích trầm xuống, tròng mắt vàng như một con rắn máu lạnh, cơ thể của hắn cao lớn như một vị chiến sĩ, màu da nâu nhạt cứng rắn như sắt.

Khi hắn làm mặt lạnh, thoáng nghiêng đầu rũ mắt nhìn người khác, một thứ áp lực không thua gì người thường trực diện với thiên binh vạn mã xuất hiện.

Khiến người khác nổi da gà!

Chết mất thôi –

Sure kèo là chết chắc rồi trời ơi –

Trong não đang gào thét chói tai vì sợ hãi, đồng tử Vưu Na co chặt, nhanh chóng nhìn về phía Nguyễn Hành Chu, môi cô run lên vài cái.

"Nguyễn tổng, mau, mau thả ra đi -----!"

Ông muốn bị nướng khét giống thằng quỷ kia à! Hắn ta rõ ràng cũng có phải con người đâu!

Sau đó, một bàn tay to giơ lên đánh xuống, nhìn như đem hết toàn bộ sức lực chụp lên đầu Nguyễn Hành Chu, nếu lúc dừng lại chỉ cần dùng một chút lựa nữa thôi là....

Bốp!

Như một trái dưa hấu bị nổ tung...

Haaa! Nát rồi nát rồi – đầu ổng chắc nát tươm luôn rồi!

Vưu Na che mắt lại, ngón tay hơi tách ra, lộ ra hai đôi mắt to đang run rần bật xem trộm.

Kết quả là...

"Bụp."

Thiên Kích cực kì hung dữ, cực kì máu lạnh vô tình, một cái tát đánh lên trên mông của vị tổng tài bá đạo (còn bị giật mòng) Nguyễn Hành Chu, lúc tay đánh lên, thịt mông còn búng búng rung lên bờ ring bờ ring.

"Nhân loại mất nết."

Thiên Kích nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh một sau, bàn tay đang đặt trên cái đống thịt mềm trượt xuống phía dưới để cố định người đang treo trên mình lại, sau đó anh ôm Nguyễn Hành Chu ngồi lên ghế.

Vưu Na: Hả? Ụa?! Không giận hả? Không đúm người hả?!

Nếu không tức thì anh làm ra vẻ mặt hung tợn thế làm gì?! Còn nữa, cái tư thế dựa õng dựa ẹo của mấy người đây là gì! Đồ chó nam nam mấy người!

Vưu Na nghĩ thầm: Trách không được Nguyễn tổng vô cảm với phụ nữ, thì ra là cong, nhớ lại những lần cô liếc mắt đưa tình -

Mọe! Vưu Na ăn cơm chó, miệng hừ hừ, không hiểu sao lại tức giận.

"Mới ngày đầu tiên không có ta ở đây mà ngươi đã chọc phải phiền phức rồi."

Thiên Kích búng tay một cái.

Quần áo trên người của hắn trong nháy mắt biến thành quần áo bình thường mà Vưu Na đã từng thấy, Thiên Kích nhếch môi, tròng mắt màu vàng phản chiếu ảnh ngược gương mặt của Nguyễn Hành Chu.

"Đúng là một tên nhân loại phiền phức."

Nguyễn Hành Chu không hé răng, cọ cọ mặt lên cổ Thiên Kích, hít một hơi thật sâu như hít oxy, còn giơ tay sờ sờ.

"Tôi nhớ anh lắm."

Làm càn, nhân loại này còn làm nũng.

Long Quân trẻ tuổi bị hít qua hít lại nghiến răng ken két:

"Ngươi xuống dưới cho ta!"

"Không."

"Đi xuống!"

"Không."

"Đáng chết!"

Người đàn ông uy nghiêm đối diện với mấy thứ làm nũng như vậy cực kì không thành thạo, vừa muốn duy trì long uy (*) vừa có chút xấu hổ, đôi tai như tinh linh đang giấu trong tóc đều đỏ lên.

(*): Uy nghiêm của rồng.

Nhân loại trong ấn tượng của Long Quân quá mức yếu ớt, cho nên sức kéo của hắn không dùng lực.

Không đau không ngứa gì cả.

Nguyễn Hành Chu mặt liệt tiếp tục hít rồng.

Khóe miệng Vưu Na run rẩy: Tuy nhìn thấy ghê nhưng mà không, không hiểu sao thấy ổng dễ thương dữ vậy.

Lúc cô đang suy nghĩ, tầm mắt của Thiên Kích cũng dừng trên người cô.

"Trên người ngươi cũng có hơi thở tương tự, tiểu quỷ đó là ngươi nuôi?"

Thiên Kích lạnh lùng nhìn về phía cô.

Vưu Na giật mình một cái, nhanh chóng lắc đầu. Cô giải thích cho mình bằng cách kể hết chuyện từ câu đồng dao đến chọc phải tiểu quỷ, không biết vì sao, khi cô đối mặt với người đàn ông này cô luôn muốn khom lưng uốn gối, không sinh ra một chút tâm tư khác nào.

"Là câu phúc à?"

Thiên Kích nhăn mi lại.

Câu phúc?

Nguyễn Hành Chu đang "ngoan hiền" ghé lên người Thiên Kích, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn.

"Câu phúc gì cơ?"