Rồng Bay Phượng Múa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện xưa yêu đương của một nữ nhân mất trí nhớ cùng vị tướng công phong lưu của nàng. Lại tổng kết chính là: Nữ nhân vật chính mất trí nhớ sau lưng giấu giếm huyền cơ, thẳng thắn nỗ lực làm cho nước …
Xem Thêm

Chương 3
Phượng Trữ hồn nhiên không biết chính mình chọc vào cái đại phiền toái gì, nàng dạo toàn bộ tòa nhà, không chạm vào bất cứ ai có thể cùng nàng nói chuyện, đương nhiên cũng không tìm được tướng công Long Tam: Kỳ thật không tìm được là đương nhiên, nàng lại không thể lỗ mãng cứ mỗi một gian phòng lại đá cửa đi vào a:

Nàng này Long Tam phu nhân như cô hồn đi dạo, nhìn nhóm nha hoàn phó dịch đủ loại ánh mắt, nàng đoán rằng ý tứ sau nó, đương nhiên là đã từng làm khó người ta, trong lòng Phượng Trữ có chút cảm giác chua xót, may mà có bánh bao hương vị vô cùng tốt an ủi nàng đỡ thương tâm: Nàng tự nổi giận, sau đó quay về tiểu viện của chính mình:

Tiểu Thanh đang sốt ruột xoay quanh, phải biết rằng phu nhân lại đi lanh quanh một lần, chọc cho chủ tử phiền toái: Đang nghĩ tới có nên bẩm báo lên trên hay không, Phượng Trữ đã trở lại:

Tiểu Thanh chạy ra đón nàng: “Phu nhân đi nơi nào?”

Phượng Trữ đem bát không giao cho nàng, đặt mông ngồi trên bậc thang, hỏi, “Tiểu Thanh a, ngươi có thể nói cho ta, lúc trước ta làm sao chọc người ghét?”

Tiểu Thanh sửng sốt: “Ta cũng vừa đến chiếu cố phu nhân không bao lâu,lúc trước luôn ở viện khác làm việc:”

“Trước ngươi, là ai chiếu cố ta?”

“Là nha hoàn hồi môn của phu nhân, bất quá trước lúc phu nhân gặp chuyện không may một chút, nha hoàn kia sinh bệnh nặng, đã chết:”

Phượng Trữ ngẩn ngơ, “Đã chết?”

“Đúng, Trần đại phu xem qua nàng, thật là vì bệnh mà chết:”

Phượng Trữ lại ngẩn ngơ, “Tiểu Thanh a, ngươi cường điệu là chết vì sinh bệnh thật, ý tứ có phải là lúc trước nghi ngờ nàng không phải chết vì bệnh, đúng không?”

Tiểu Thanh hoảng, cẩn thận nói, “Phu nhân lo lắng quá:”

Phượng Trữ chống đầu than thở: “Ta nghĩ có nhiều điểm:”

Tiểu Thanh không nói nữa, Phượng Trữ lại nói : “Bình thường trong nhà, chuyện không thiếu nhất chính là một tin tức nhỏ, ngươi ở viện khác làm việc, chắc cũng nghe được chút thanh danh, ngươi chớ sợ, dù sao ta cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ muốn biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nếu là ta từng làm chuyện xấu, ta sẽ nghĩ cách bồi thường:”

Tiểu Thanh nhìn Phượng Trữ nửa ngày, cuối cùng lắp bắp nói, “Ta chỉ nghe nói, nhà mẹ đẻ gả phu nhân lại đây, không có ý định hảo tâm, cho nên nhất đại gia tử bên này đối với phu nhân cũng không chào đón:”

“A? Nhà mẹ đẻ ta không có hảo ý, sao Long gia vô dụng cũng đồng ý cưới?”

“Nghe nói là tổ tông lập hôn ước, không cưới không được:”

Phượng Trữ sửng sốt, trong lòng khổ sở không nói nên lời, nàng đứng lên đi trở về phòng, thanh âm chua chát, “Vậy, ta về nhà mẹ đẻ được không?”

Tiểu Thanh nói, “Cái này nô tỳ không làm chủ được, có thể hỏi Nhị gia hoặc Dư nương:”

“Tiểu Thanh, vì sao chuyện của ta luôn phải hỏi Nhị gia?”

“Nhị gia là chủ nhà nha:”

“Người ta gả là Tam gia, ta có tướng công, nhị bá quản mọi người, ta cùng tướng công không tính là một gia đình nhỏ hay sao?”

Tiểu Thanh nhìn nàng, trong mắt có đồng tình: “Phu nhân, Tam gia trước đây không quản chuyện của ngươi, hắn lại thường xuất môn không có ở nhà: Chi phí ăn mặc ở trong phủ của ngươi, tất cả đều dựa vào Nhị gia an bài, có việc cũng đều hướng Nhị gia bẩm báo:”

Phượng Trữ nghe xong, trong lòng càng tối nghĩa, tướng công của nàng cư nhiên mặc kệ nàng, nàng tại trong phủ, không tính là thực khách thì là cái gì? Nàng cảm thấy buồn, ngã vào trên giường nói, “Tiểu Thanh, nơi này không thích ta, ta cũng không thích nơi này, ta muốn về nhà:”

Tiểu Thanh nhìn nàng sau một lúc lâu, cuối cùng nói, “Để nô tỳ thay phu nhân bẩm báo Nhị gia đi:”

Cũng không quá hai ngày, Phượng Trữ không đợi Nhị gia đáp lời liền chủ động đi tìm hắn: Nguyên nhân là từ sau ngày cùng Tiểu Thanh nói chuyện, bắt đầu ngày hôm sau điểm tâm, hàng hóa đưa cho Phượng Trữ đã nhẹ lại càng nhẹ: Tiểu Thanh cũng không biết tại sao lại thế này, hỏi gã sai vặt đến đưa cơm, chỉ nói là phòng bếp an bài, bếp nói là Nhị gia phân phó:

Phượng Trữ thấy một bữa cơm đều là hai bàn thức ăn chay một chén cơm, đồ ăn hương vị tuy không sai, nhưng nàng ăn không no liền khó chịu, nhất là khi khó chịu liền tức giận, nàng nghĩ cho dù không muốn nàng gả lại đây, cũng không thể không cho nàng ăn cơm no a: Nàng không cầu phu gia khác, chỉ muốn được cơm ngon ăn no nha:

Nàng nổi giận đùng đùng đi tìm Long Nhị, không biết hắn ở đâu liền hướng hành lang cấm địa kia chạy, đến trước tiểu lâu, quả nhiên có người ngăn đón nàng, nàng đúng lý hợp tình nói: “Ta muốn tìm nhị bá:”

Long Nhị nghe, chậm rì rì nói, “Đệ muội a, chuyện ngươi muốn về nhà mẹ đẻ ta đã nghe nói, nhưng cho ngươi về cũng vô dụng, tướng công ngươi không ở trong phủ, về nhà mẹ đẻ là việc tư của các ngươi, chờ tam đệ trở về ta cùng hắn thương lượng:”

“Ta tới tìm ngươi không phải vì cái này:”

“Nga, vậy vì chuyện gì?”

“Ta ăn không đủ no:” nàng lớn tiếng, một gã sai vặt đứng bên cạnh nhịn không được bật cười:

Long Nhị cũng kinh ngạc nhướng mi, tựa tiếu phi tiếu lặp lại, “Ăn không đủ no?”

“Đúng:” Phượng Trữ dùng sức gật đầu : “Ta sai cái gì, vì sao ta phải đói bụng?”

Biểu tình của nàng có chút trẻ con, làm cho Long Nhị nhịn không được cũng nhếch miệng nở nụ cười, nhưng hắn không phủ nhận là hắn dặn thay đổi hàng hóa của nàng, “Ta kêu phòng bếp làm cho ngươi chút đồ ăn chay nhẹ, cho ngươi hạt cải dầu bởi vì trước đây bị thương đã bồi bổ, sợ là tràng vị chịu khổ sở, ta chỉ là săn sóc thân mình đệ muội: Chừng này đồ ăn cũng đủ một người ăn, đệ muội làm sao có thể nói ta làm ngươi đói bụng:”

“Chỉ có một chén cơm, làm sao mà đủ ăn: Xưa nay đều là hai chén cơm, một mâm thịt, một chén canh, hai bàn gà, hiện tại lượng cơm lượng đồ ăn chỉ còn một nửa, bụng của ta liền đói một nửa: Nhà chồng nếu không vui mừng vì con dâu được gả tới, vậy cho ăn cơm no đi:”

Long Nhị dấu không được kinh ngạc, “Ngươi ăn nhiều như vậy?”

“Đúng:” Phượng Trữ không đỏ mặt gật đầu: Long Nhị nhịn không được rốt cuộc cười ha ha: Phượng Trữ chống thắt lưng, “Đừng nói ta trước giờ làm gì để các ngươi chán ghét, ta bị bệnh không ai tới thăm cũng không sao, tướng công không quan tâm ta cũng nhịn, chỉ là làm ta đói bụng, tuyệt đối không được:”

Long Nhị thực cảm thấy buồn cười, đói bụng, đây là cái chuyện mới mẻ gì? Hắn cố ý làm khó dễ nói, “Đã dặn phòng bếp rồi, bây giờ phải làm như thế nào?”

Phượng Trữ dùng sức trừng hắn, uốn éo đầu, xoay người bước đi:

Vừa rồi khí thế mười phần, nay lại vô thanh vô tức bước đi? Long Nhị nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay, làm cho thị vệ đi theo nàng, chính mình quay lại thư lâu tiếp tục xem hồ sơ:

Không phải là Phượng Trữ thấy Long Nhị như vậy liền bị đánh bại, nàng cúi đầu thẳng hướng phòng bếp mà đi, việc này chính chủ nhân đều làm được: Nhóm phó dịch đang tụ tập trong tiểu viện dùng cơm trưa, vừa thấy Tam phu nhân không có người quan tâm trong truyền thuyết kia tiến vào, đại gia hỏa đều là sửng sốt:

Phượng Trữ xem bọn hắn có một người đang cầm cái bát to, trong bát tràn đầy cơm, trong phòng liền hâm mộ: Nàng hừ một tiếng xoay người bước vào phòng bếp, phòng bếp còn chưa thu thập sạch sẽ, nàng tùy tay lật lật, không thấy có đồ ăn gì, trong lòng rất là thất vọng:

Một gã nam nhân trung niên mập mạp tiến vào, lớn tiếng la hét: “Phu nhân làm cái gì vậy, nơi này là phòng bếp, cũng không phải là nơi để phu nhân chơi đùa:”

“Ngươi là ai?”

Mập mạp ưỡn ngực, “Ta là chủ trù canh vinh, mọi người gọi ta Canh trù:”

Phượng Trữ vỗ bả vai hắn, Canh trù trong lòng chấn động, chẳng lẽ phu nhân là vì bữa cơm hắn chuẩn bị tìm hắn phiền toái? Tuy rằng đồ ăn đơn giản, nhưng hắn cũng là dụng tâm làm, nếu phu nhân soi mói không tốt, hắn sẽ không thuận theo:

Kết quả, Phượng Trữ nói là : “Canh trù, ngươi làm cơm ăn ngon thật:” Canh trù bị dọa nhảy dựng, này là dùng chiêu gì, tiên lễ hậu binh?

“Nhưng là…:” Quả nhiên, lúc sau lại nhưng là, Canh trù hắn chuẩn bị tốt tâm lý, tuy Tam phu nhân ở trong phủ không có địa vị, cũng phải cẩn thận ứng phó: “Nhưng là cơm ngon như vậy, ngươi chỉ cho có một chút, làm sao ăn no?”

Ăn không đủ no? Canh trù sửng sốt, tuy trước đây nói phân đồ ăn cho Tam phu nhân là hai người ăn, hắn cũng không để ý, ý đến cho nha hoàn cùng ăn, mấy ngày trước Nhị gia cố ý phân phó chỉ cấp nàng đồ ăn chay đơn giản đưa đi, hắn còn hỏi là phần một người hay hai người? Nhị gia trả lời một người, hắn còn nói nha hoàn cùng chủ tử cùng ăn cơm không hợp quy củ, Nhị gia không cho, không nghi tới hôm nay Tam phu nhân sẽ khởi binh vấn tội:

Phượng Trữ thấy hắn không trả lời, trực tiếp hỏi rõ ràng, “Ta hiện tại ăn chưa no, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Canh trù cũng không có biện pháp: Đành phải thuận miệng nói, “Bây giờ đồ ăn chỉ còn có đủ cho người hầu trong viện chúng ta ăn, muốn nấu cũng không kịp, chỉ có thể chờ sau giữa trưa:”

Nhắc tới sau giữa trưa Phượng Trữ mắt sáng ngời, “Bánh bao?”

Canh trù lắc đầu, “Bánh bao không được, bánh bao là cho Nhị gia: Nhị gia có thói quen mỗi buổi chiều dùng chút điểm tâm, ngày đó chưa ăn, còn phát ra một chút hỏa:”

Phượng Trữ vừa nghe lời này liền hiểu, “Thì ra là thế:” Cái nam nhân keo kiệt kia, trách không được hàng hóa nhiều ngày nay thay đổi: Nàng nói cảm tạ, xoay người bước đi: Canh trù ở phía sau sờ sờ đầu, thật sự không rõ Tam phu nhân có ý tứ gì:

Chiều hôm đó, Canh trù còn thật sự chưng một nồi bánh bao mập mạp, đang chuẩn bị lấy bánh bao thì nghe bên ngoài một trận cách cách động tĩnh, hắn vừa ra ngoài thì thấy đống củi trong viện không biết vì sao ngã xuống đây, hắn chạy nhanh đi kêu phó dịch xếp lại củi cho tốt, chính mình quay về phòng bếp lấy bánh bao, nhưng vừa mở nắp l*иg ra liền ngây người:

Như thế nào cùng ngày ấy giống nhau, tất cả bánh bao đều không cánh mà bay? Trừng mắt cái l*иg hấp trống rỗng kia, canh trù mặt đều tái đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ngày này Long Nhị lại không có bánh bao, lại ở đường mòn thư lâu nhặt được một cái bát không: Trong lòng hắn hiểu được, tự nhiên tức giận ở đâu ùa đến: Sau khi nghĩ kỹ, cảm thấy đệ muội này cùng dĩ vãng hành vi cử chỉ đều khác một trời một vực, thật là quỷ dị:

Hắn tìm đến Dư nương nói, “Nữ nhân Phượng Trữ kia, sau khi bị thương tự nhiên mất trí nhớ, cử chỉ cùng dĩ vãng khác nhau nhiều lắm:”

“Cái này ta biết, nguyên là muốn để im cho nàng, thời gian lâu sẽ lộ ra dấu vết:”

“Ta đã thử qua nàng, phản ứng của nàng giống không biết thật: Nếu là giả, công lực giả ngu thật không kém:”

“Thời cơ mất trí nhớ thật là khéo, bởi vậy, tất cả mọi chuyện đều quên không còn một mảnh:” Hoài nghi của Dư nương đối với Phượng Trữ vẫn không giảm:

Long Nhị gật gật đầu, “Còn có chỗ kỳ quái, nàng nói cái gì cũng không nhớ rõ, đường trong nhà một chút cũng không quên, mấy ngày trước đây nàng đi dạo, ta phái người theo, nàng cũng chưa lặp lại đường đi, tìm phòng bếp thật sự chuẩn, còn có thể chạy đến trước thư lâu, ngày ấy khi ta nhìn thấy nàng, nàng đang đứng trước cơ quan, một bước cũng không đi: Cuối cùng nàng về sân của mình, cũng không đi lòng vòng liền tìm được, một lối rẽ cũng chưa đi, đây cũng không thể hoàn toàn không có trí nhớ:”

Phải biết rằng bố cục trong Long phủ, trên đường có bài trí, người bình thường tới hạ nhân không có người dẫn dắt xác định sẽ lạc đường: lúc trước Phượng Trữ tới đây một thời gian dài như vậy, cũng nhiều lần lạc đường, nay nàng nói cái gì cũng quên mất, cũng không lạc đường:

Dư nương nghe được chuyện ấy, lại càng kiên định ý nghĩ Phượng Trữ là giả ngu, “Không nghĩ tới vết thương của nàng chưa tốt, liền bắt đầu không an phận, ta phải quan tâm nàng mới được:”

Long Nhị gật gật đầu, nói ra một ý tưởng khác, “Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng nếu việc nàng mất trí nhớ không giả, như vậy hành vi cổ quái đó có thể giải thích, vì từ trước đến nay nàng đều giả vờ giả vịt, nay đã quên mục đích nàng gả đến, nàng ngược lại sẽ hiện nguyên hình:”

Dư nương hừ một tiếng, “Tiểu Thanh còn bẩm ta, nữ nhân kia muốn về nhà mẹ đẻ: Không thể cho nàng về nhà mẹ đẻ, vật nàng trộm đi tuy là giả, chúng ta không biết nàng biết cái gì, tam chịu chuyện này cũng không đơn giản, cùng Phượng gia không có quan hệ:”

Long Nhị lại dặn, “Phượng Trữ này giao cho nương đi, ta đã dặn Thiết tổng quản tăng mạnh tra xét trong phủ: Lần này lão tam xuất môn không có chuyện gì, nương đừng lo:”

“Ai, ta có thể nào không lo lắng, ta nhìn các huynh đệ ngươi lớn lên, nay cái gì cũng an ổn, Phượng gia lại cố tình tới: Tam gia cưới nữ nhân như vậy, lầm chung thân, ta thật sự đau lòng:”

“Nương:” Long Nhị an ủi, người này giống như mẫu thân, đợi bọn họ thành lão nhân, “Việc Phượng gia, chúng ta nhất định có biện pháp giải quyết:”

Dư nương nghe vậy trả lời, “Nhị gia yên tâm, nữ nhân giả bộ hồ đồ kia, ta chắc chắn làm cho nàng lộ ra dấu vết:”

Thêm Bình Luận