Chương 8
“Cậu, cậu cười cái gì?”
Trong phòng, tư thế của hai người đàn ông có chút khó mà tưởng tượng nổi, một người cưỡi lên người kia, hai người một không mặc quần áo, một không mặc quần, người không quần ngay đến qυầи ɭóŧ cũng không có, ngồi trên bụng người kia, cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Âu Dương Thành không thể hiểu, vì sao sau khi hắn nói sẽ làm, tên trước mặt chẳng những không tức giận hay mắng hắn, ngược lại vẻ mặt còn cực kỳ hưng phấn, đầy mong chờ nhìn hắn, khóe mắt, khóe miệng đều hớn ha hớn hở, như đang nói: Đến đi! Đến đi! Mau đè tôi đi! Vẻ mặt này khiến hắn tê rần cả da đầu. Hơn nữa Âu Dương Thành cảm giác bộ phận nào đó của tên kia vốn đã có phản ứng vào sáng sớm, nhờ hắn mà giờ lại càng thêm — cứng!
Gặp quỷ! Hắn chẳng qua chỉ là muốn thể hiện một chút khí phách đàn ông, để cái tên ổi thối Âu Dương Thần này biết hắn cũng không phải hạng dễ bắt nạt! Bất quá, tình huống bây giờ, xem ra người bị đè còn hăng hái hơn cả người đi đè, Âu Dương Thành cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bốc đồng là ma quỷ mà! Cố che dấu sự xấu hổ, hắn hỏi một câu.
“Có cái gì đáng cười?”
Âu Dương Thần lập tức nhận ra người trước mặt muốn rút lui, vừa rồi nghiến răng nghiến lợi kêu phải đè hắn chẳng qua chỉ là dọa nhau thôi. Mà tự hắn cũng có cảm giác hình như biểu hiện của mình hơi quá khích, tuy rằng thực sự hắn đang phi thường hưng phấn! Bất quá để không dọa con người “thú vị” này chạy mất, Âu Dương Thần đành vẫn phải giả vờ “ngại ngùng” một chút. Chỉnh nụ cười “thuần khiết” hơn được xíu xiu, hắn trừng mắt, nói với Âu Dương Thành: “Không có, tôi chỉ đang cố kìm nén sự sợ hãi từ đáy lòng thôi.”
Sợ cái rắm! Âu Dương Thành tức đến dùng sức đánh vào ngực Âu Dương Thần, ”Con mẹ nó, mặt cậu thì sợ hãi chỗ quái nào hả?” Chỉ sợ người này thoát quần khẳng định còn nhanh hơn hắn! A? Hình như hắn còn chưa mặc quần! Phát hiện ra điều đó, Âu Dương Thành vội vội vàng vàng xuống khỏi người Âu Dương Thần, mặt đỏ tai hồng nơi nơi tìm quần.
Âu Dương Thần ngồi dậy nhìn hắn lật tung phòng tìm quần, hỏi: “Cậu không làm tôi à?”
“Làm cái rắm! Cậu tự đi mà làm!”
Thật đáng tiếc! Nhún vai tiếc rẻ, Âu Dương Thần đứng dậy, đột nhiên phát hiện ở khe ghế lộ ra một mảnh vải, giống như là vải may âu phục, tự hỏi mất đúng một giây, Âu Dương Thần đầu óc linh hoạt lập tức bước tới ngồi xuống sô pha, tốc độ nhanh đến mức làm Âu Dương Thành hoảng sợ quay đầu.
“Quần của tôi đâu?” Có chút không tự nhiên lấy tay che chỗ trọng yếu, Âu Dương Thành bình tĩnh quay mặt hỏi.
Âu Dương Thần vẻ mặt “tôi không biết”, mở hai bàn tay ra. Trong lòng cười lăn lộn, quần Âu Dương Thành giờ đang ở dưới mông hắn, cơ mà, hắn cũng không định khai nha.
“Cậu!” Đáng giận! “Đêm qua chỉ có cậu với tôi, chẳng lẽ còn không phải cậu giấu quần tôi? Nói! Cậu vứt nó đi đâu rồi?”
“Cậu có chứng cớ à?” Âu Dương Thần tựa vào ghế, điều chỉnh tư thế thoải mái, “Cậu cũng biết hôm qua ở trong này có mỗi tôi với cậu, quần của cậu không thấy, quần của tôi cũng không thấy, tôi đây cũng có thể nói cậu giấu đó! Sao nào?”
“Có quỷ mới thèm giấu quần của cậu!” Âu Dương Thành rống lên. Ông nội nó đồ ổi thổi! Nhìn mặt Âu Dương Thành trăm phần trăm một vẻ “vui sướиɠ khi người gặp họa”, Âu Dương Thành cố gắng lờ đi ánh mắt đang đảo qua đảo lại khắp người mình. Hạ thân vừa rồi còn lành lạnh, giờ thành bị nhìn đến phát nóng! Đáng chết! Đỏ mặt cái gì!
“Thật sự không thấy nha, không tin tôi cho cậu xem –” Âu Dương Thần cười cười lưu manh, làm bộ muốn cởϊ qυầи, bị Âu Dương Thành ném cho một chiếc giày, hắn nhẹ nhàng tránh được.
“Con mẹ nó, cậu –” thở phì phò như trâu như bò, ngực Âu Dương Thành phập phồng kịch liệt, hắn trừng mắt, cuối cùng giống như hạ được quyết định vô cùng lớn, nhanh tay cởϊ áσ buộc vào thắt lưng, che được một chút tốt xấu gì cũng thấy an toàn hơn. Bình tĩnh! Trước phải bình tĩnh một chút!
“Nói chuyện!”
Hửm? Âu Dương Thần chọn chọn lông mày. Tiếp tục thưởng thức cơ thể Âu Dương Thành, tuy rằng chỉ nhìn mà không ăn được, bất quá cũng không tệ, nửa che nửa hở rất có cảm giác mỹ nam xuất dục.
“Chúng ta hảo hảo nói chuyện! Như hai đàn ông hảo hảo nói chuyện!” Quân tử động khẩu không động thủ! Những lời này Âu Dương Thành rút ra sau khi nhìn cơ thể Âu Dương Thần.
Quả là thú vị! Âu Dương Thần nhếch khóe miệng, không biết vì sao, hắn rất thích nhìn bộ dạng Âu Dương Thành tức đến nghiến răng nghiến lợi, so với con ếch xanh xanh trong vườn không khác là bao. Nghĩ đến đó, hắn cười xấu xa nói: “Có thể! Bất quá bộ dạng hiện tại của chúng ta trừ bỏ chuyện trên giường ra thì không thích hợp bàn chuyện khác nha!”
Âu Dương Thành nghe được tiếng dây thần kinh mình đứt đoạn, sống lâu như vậy, chỉ có quả ổi Âu Dương Thần này là người duy nhất có thể khiến hắn điên tiết đến thế! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
“Cậu, Âu Dương Thần!” Hắn trỏ thẳng vào người trước mặt.
Gật đầu, “Tôi biết.”
“Tôi biết cậu biết!” Âu Dương Thành rống lên một tiếng, nói tiếp: “Tôi, Âu Dương Thành. Chúng ta trước kia có từng quen nhau không?”
Âu Dương Thần ra chiều thật sự suy nghĩ, “Trừ lần đầu gặp ở bệnh viện ra, chúng ta chưa từng quen biết.”
“Tôi gϊếŧ bố cậu à?”
“Nhờ phúc của cậu, gia phụ hiện tại sống rất tốt.”
“Tôi bắt cóc mẹ cậu?”
“Nhờ phúc của cậu, gia mẫu đang an toàn nghỉ mát ở Nhật.”
“Tôi cưỡиɠ ɧϊếp em cậu?”
“Ặc — hẳn là không có đi?” Hơn nữa hắn cũng không có em gái nha! Em họ thì có...
“Hẳn cái rắm! Nếu đã không có ~~~!” Âu Dương Thành gào lên như bệnh nhân tâm thần: “Tôi không gϊếŧ cha cậu, không bắt cóc mẹ cậu, cũng không cưỡиɠ ɧϊếp em gái cậu, nhưng lại bị cậu hại bị phạt hóa đơn, lấy nhầm kết quả kiểm tra sức khỏe, hại tôi thành diễn viên GV bị người ta cười vào mũi! Chết tiệt nhất là cậu đi gây sự bị người ta đuổi gϊếŧ lại hại tôi chịu đòn thay! Hiện tại cậu lại thừa dịp tôi say rượu bắt tội ngậm cái thứ hạ lưu gì đó, sao nào? Có tiền thì giỏi lắm à? XX cũng cực giỏi luôn à? Không phải là ổi thối sao? Cậu có thì tôi không có chắc? Hay cậu là người còn tôi thì không phải? Cậu họ Âu Dương, ông đây cũng họ Âu Dương, con mẹ nó khinh người cũng không cần đến cái mức này nhá! Tôi con mẹ nó kiếp trước thiếu nợ cậu cái gì chứ?” Lại một lần nữa kịch liệt lên án, nói đến cơ hồ sắp phát khóc đến nơi, thấy được tâm hồn Âu Dương Thành đã phải chịu tổn thương nghiêm trọng cỡ nào.
“Có gan thì chúng ta quang minh chính đại đấu một trận, sợ thì cũng chẳng phải là đàn ông!” Lão tử bất chấp mọi giá!
Từ đầu đến cuối im lặng nghe hắn nói, Âu Dương Thần biểu tình cũng không mấy thay đổi, đợi cho Âu Dương Thành một hơi xả hết, hắn chỉ im lặng nhìn người kia, ngồi trầm tư.
“Con mẹ nói, cậu nói cái gì xem nào!” “bệnh tâm thần” của Âu Dương Thành lại muốn phát tác.
“Cậu có vẻ đúng là rất thảm nhỉ...”
“Có vẻ cái rắm! Căn bản là rất thảm!”
“Nhưng –” Âu Dương Thần chống khuỷu tay lên thành ghế sô pha, đưa tay bắt cằm nhìn nhìn Âu Dương Thành, “Chuyện này xem ra còn có thể phân tích thêm một chút.”
Hả?
“Trước kia chúng ta không hề quen biết, cậu bị phạt là do cậu vi phạm luật giao thông, cũng không phải tại tôi bức cậu, chỉ có thể trách khả năng lái xe của cậu luyện chưa đến nơi đến chốn. Lúc lấy kết quả khám sức khỏe cậu cũng có mặt ở đó, hôm đó chúng ta đều là tự nguyện nhận báo cáo, tôi không trộm cũng chẳng phải cố ý đưa nhầm cho cậu, hơn nữa nói là nhầm thì tôi cũng nhầm, cái này hai bên như nhau. Cậu nói xem, cái GV đó đang được đánh giá cao nhất, lấy được sự tán thành của tất cả người trong giới, người bình thường có mắt nhìn hàng tốt chút nhất định sẽ chỉ sùng bái cậu chứ không có chuyện cười cậu, hơn nữa tôi cũng đóng, cái này xem ra cũng công bằng nha. Hơn nữa làm nữ diễn viên chính tức giận bỏ đi, quảng cáo không quay đúng hạn của công ty cậu sẽ phải chịu trách nhiệm, tính như vậy rõ ràng tôi đã giúp cậu một việc rất lớn nữa còn gì!”
Nè! Nè! Tên này là luật sư à?
“Về phần cậu bị nhầm thành tôi mà phải chịu đòn thảm — dùng ‘đòn thảm’ cũng đúng nhỉ? Coi như chuẩn xác? Có thể đấy là nhầm lẫn, nhưng tôi tin người muốn tìm tôi báo thù thì trước đó chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ tình trạng của tôi rồi mới mò đến, mà khi chưa biết rõ, thì hẳn phải là phạm một sai sót gì đó thì mới bị bọn chúng hiểu nhầm. Ý của tôi là nếu chúng muốn tới tìm tôi thì sẽ không tìm cậu, mà tìm cậu, cho thấy cậu đã làm gì đó khiến người ta hiểu nhầm, hơn nữa còn có thể vốn tại cậu không chịu báo rõ tên tuổi mình, to mồm mà bị bọn chúng nhầm thành tôi. Đến khi chúng hỏi thì lại vô cùng ‘sảng khoái’ thừa nhận, nên đã tạo thành cục diện không thể vãn hồi, dưới lập trường của mình tôi rất thông cảm với cậu.” Khuôn mặt bị đánh đến chẳng khác gì đầu heo, cũng đáng để nhỏ vài giọt “nước mắt cá sấu”.
Mồ hôi nha ~ Chảy đầm đìa cả lưng Âu Dương Thành rồi nha ~
Tên, tên này là Sherlock Homles à? Làm sao nói có lý đến mức... đánh chết hắn cũng không muốn thừa nhận, nhất là điều cuối cùng, hắn quả thực hoài nghi phải lúc ấy Âu Dương Thần nấp ở đâu đó nhìn lén! Như thế nào biết rõ vậy được chứ?
“Cậu đang muốn trốn tránh trách nhiệm?” Lông mày nhếch lên, Âu Dương Thành vẻ mặt âm trầm, đầy căm tức nhìn Âu Dương Thần.
Vô tội giơ hai tay lên, “Tôi vốn không có trách nhiệm nói gì đến trốn? Bất quá –” nhìn nhìn Âu Dương Thành, “Nếu thật sự tôi có làm việc gì, nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Chuyện cậu làm đã đủ quá rồi ~~~~~! Ở trong lòng điên cuồng gào thét, Âu Dương Thành điểu chỉnh một chút tâm tình, vừa nghĩ đêm qua mình phải ngậm cái đó của Âu Dương Thần, hắn liền — hắn liền nghĩ — sao không cắn phứt nó đi!
“Tôi cho cậu hai lựa chọn!” Hắn giơ một nắm đấm.
“Hở?” Bộ dáng Âu Dương Thần cực kỳ hứng thú.
“Một!” Ngón trỏ chỉ thiên, “Trả quần cho tôi!”
Nghĩ cùng đừng nghĩ! Âu Dương Thần mông vẫn không nhúc nhích.
“Hai!” Giơ ngón giữa, “Lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Nếu hắn không chịu ra ngoài, Âu Dương Thành thề sẽ thu hai ngón, mà giơ thẳng ngón giữa lên ngay lập tức.
“Ha ha!” Âu Dương Thần cười, hơn nữa còn cười rất khoái trá, hắn phát hiện lâu lắm rồi mình không được cười vui vẻ như bây giờ, mà hết thảy đều nhờ công của người đàn ông trước mặt này.
Được lắm! Một câu “đuổi người” từ tận đáy lòng của Âu Dương Thành lại bị người ta chê cười.
“Bộ dạng hiện tại của cậu rất đáng yêu! Như con ếch xanh ấy!” Nói xong Âu Dương Thần còn cố tình lấy ngón tay chọc chọc hai má, giả bộ dáng Âu Dương Thành.
“Cậu –” “Chữ thập” trên trán Âu Dương Thành có thể “sinh sôi nảy nở” nhanh chưa từng thấy. Hắn nhìn Âu Dương Thần, đột nhiên chuyển tầm mắt xuống hạ thân của đối phương.
Ân? Âu Dương Thần có chút kinh ngạc, lẽ nào hắn biết mình ngồi lên quần hắn rồi?
Mà lúc này Âu Dương Thành tựa như khỉ thoát l*иg xông tới trước mặt hắn, ngay khi Âu Dương Thần vừa nhận ra, Âu Dương Thành đã làm hành động khiến cho hắn một phen kinh hỉ!
Tên kia muốn cởϊ qυầи hắn!
Âu Dương Thành bổ nhào lên người hắn, sau đó hai tay bắt đầu tụt quần, một bên tụt một bên nói: “Con mẹ nó, tôi bất chấp tất cả! Cậu có cơ thể ông đây cũng có, đến phòng tập thể hình cũng không phân biệt nọ kia, hôm nay liều với cậu, cậu chết thì tôi sống — đưa quần cho tối!” Muốn đánh nhau cũng phải có quần đã!
Ha ha! Âu Dương Thần sung sướиɠ, việc đáng chờ mong lại tới nữa nha, thật sự là “liễu ám hoa minh” (rất có triển vọng)! Nhìn tên đang y hệt ác bá tụt quần mình, hắn “hảo tâm” phối hợp nâng mông lên khiến cho quần bị giật xuống vô cùng thuận lợi, sau đó, trong phòng lại được thêm một con người nguyên thủy.
Âu Dương Thành giơ quần lên như khoe chiến lợi phẩm, cười toe toét nhìn Âu Dương Thần, “Ha! Để xem cậu còn tranh giành với tôi thế nào! Tôi –” Vừa nhìn đến cái đó của Âu Dương Thần đã ngẩng đầu tráng kiện, câu tiếp theo bị hắn nuốt gọn trở về.
Người này — đúng là có vốn liếng! Nuốt nuốt nước miếng, Âu Dương Thành xoay người chuẩn bị mặc quần. Vì sao phải xoay người, cái này cũng rất khó nói nên lời nha!
“Sao thế? Đều là đàn ông có cái gì mà phải ngượng, quần cũng cho cậu –” Chân vừa nâng lên đã bị thân thể ấm áp phía sau kéo xuống. Âu Dương Thành biết Âu Dương Thần đang cương, mà hắn — cũng không khác là bao!
“Cút ngay!”
Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy Âu Dương Thành từ phía sau, cảm giác được thân thể của hắn cứng lại một chút, Âu Dương Thần không tiếng động cười cười, đến bên tai hắn thì thầm: “Thế nào? Quần toàn mùi của tôi, cậu cảm thấy thực hưng phấn đi?”
Một câu ám muội nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa giọng nói của Âu Dương Thần còn gợi cảm đến mức khiến cho người ta cảm thấy toàn thân “nóng rực”, làm Âu Dương Thành đang như “gà mắc tóc” đảo thành mặt đỏ vù vù. Với kiểu ám chỉ này, là đàn ông thì sẽ đều có phản ứng, huống chi hai người còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp sát vào nhau. Âu Dương Thần không phải gay, ít nhất hắn cho là như thế, nhưng vì tò mò nên hắn từng xem thử GV, rồi rút ra được kết luận: phi thường kí©h thí©ɧ.
“Hưng phấn cái rắm!” Tay cầm quần run run, A? Cái gì thế? Ở dưới mông hắn — nháy mắt mặt trắng bệch, Âu Dương Thành cắn răng, “Bỏ ngay cái thứ ổi thối của cậu ra! Không tôi bẻ luôn đấy!”
Âu Dương Thần cười hai tiếng, một tay làm càn vuốt vuốt Âu Dương Thành, mông ưỡn lên, “Tôi càng thích cậu dùng nơi đó bẻ gãy nó!”
“Đcm ~~~!” Thêm lần nữa Âu Dương Thành không dám cam đoan hắn sẽ không xông tới cắn đứt cái đó của Âu Dương Thần, không phải đều là đàn ông sao? Không phải cũng chỉ là vài câu nói hạ lưu thôi sao? Cũng chỉ là sờ soạng vài cái thôi? Vì cái gì? Hắn, lại có phản ứng? Vừa vội vừa tức, Âu Dương Thành xoay người, ném quần vào mặt người phía sau, “Cậu còn chạm vào tôi lần nữa, tôi sẽ đạp nát trứng của cậu! Oa~~~!”
“Bịch~~~!”
Sự việc cứ như vậy xảy ra, lại nói tiếp tính toán của Âu Dương Thành không thể tiến hành như dự kiến, bởi hắn nói nếu tên kia còn chạm vào nữa, hắn sẽ lập tức đạp đứt... cái đó của Âu Dương Thần, thế nhưng khi hắn vừa nói xong câu này, xoay người, giơ chân xuống để tập kích thì Âu Dương Thần đã nhanh tay nhanh mắt một đòn tóm gọn chân hắn. Âu Dương Thành đáng thương thiếu chút nữa bị biến thành chữ ‘khai’ (开), hoàn hảo ngay lúc mấu chốt hắn vội dời trọng tâm về phía sau, mà Âu Dương Thần cũng không dùng sức, nên kết quả cuối cùng chỉ có ót của hắn nặng nề đập xuống thảm, tuy rằng là thảm lông dê, cơ mà cũng chịu không nổi đâu!
“A –“ Cái thắt lưng già cả của hắn! Ngoại thương may mắn không còn nhiều, nhưng nội thương vẫn đau! Âu Dương Thành rêи ɾỉ thành tiếng, một tay xoa xoa thắt lưng, đột nhiên phát hiện chân bị tóm, mờ choàng mắt nhìn, một chân đã bị vạch ra, Âu Dương Thần ngồi chổm hổm ở giữa cười tà, nhìn giữa hai chân hắn.
“Aa! Cậu làm trò gì? Biếи ŧɦái! Buông!” Giãy dụa! A! Thắt lưng! Thắt lưng muốn gãy rồi!
“Chậc chậc!” Người nào đó cảm thán, “Đúng là cảnh đẹp nha!”
“Muốn nhìn thì tự nhìn của cậu ấy! Buông tay! Eo tôi sắp đứt rồi –“ chân cũng sắp bong gân rồi.
Âu Dương Thần buông tay, ngay khi Âu Dương Thành vừa nghĩ sao lúc nói chuyện tên ổi thối này không tốt được như thế, trước mắt tối sầm, khuôn mặt cực kì nổi bật kia đã dí sát ngay trước mặt. Âu Dương Thành nhìn thấy được trong đôi mắt nâu sâu thẳm của đối phương tràn đầy du͙© vọиɠ, cùng bộ dáng đần độn của mình.
“Vừa rồi cậu muốn tôi chịu trách nhiệm –“
“Không, không cần!” Bây giờ còn chịu trách nhiệm cái gì nữa, không bị ăn luôn đã vạn hạnh lắm rồi.
“Mà tôi đã nói chỉ cần là việc mình làm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm –“
“Cậu cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng lên là được.”
Nhìn người dưới thân theo bản năng bắt đầu sợ hãi, Âu Dương Thần cười ôn nhu, đôi khi, trên phương diện nào đó, hắn thật sự là một người đàn ông khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Không, tôi hại cậu thành như vậy, hết bị phạt, rồi lấy nhầm báo cáo, còn phải thành diễn viên GV bị chê cười, kinh khủng nhất là còn bị người ta nhầm thành tôi mà đập cho một trận, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm mà –”
Ông nội nó, sao vừa rồi không thấy cậu nói thế? Âu Dương Thành khóc không ra nước mắt , giờ thành hai người đều tranh nhau gánh trách nhiệm!
“Hiện tại cậu buông tôi ra chính là chịu trách nhiệm lớn nhất với tôi –“
Làm như không nghe thấy, Âu Dương Thần cười tà mị, ngay cả đôi mắt nâu cũng ánh lên sắc thái kì dị, “Giờ tôi làm chút chuyện với cậu, sau đó sẽ phụ trách nha –“ nói xong, cúi đầu.
Nhìn đôi môi mỏng khiêu gợi dần tiến gần đến mình, Âu Dương Thành nhất thời miệng đắng lưỡi khô, trước khi môi hoàn toàn bị ngăn chặn chỉ kịp nói một câu, cũng là câu duy nhất có vẻ ‘quan tâm’ đến Âu Dương Thần –
“Cậu sinh hoạt tinh dục quá độ không nên chơi nữa đâu ~ Ưm! Ưm ưm!”