Romeo Vs Romeo

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, 1 vs 1, oan gia, hài Trans: QT ca ca Editor: yue (a.k.a Huyễn Dạ) Âu Dương Thành và Âu Dương Thần, tên hao hao, dáng hao hao, gặp tại bệnh viện thậm chí còn lấy nhầm kết quả khám s …
Xem Thêm

Chương 5
Yêu người ấy, không phải chỉ bởi tâm hồn ấm áp, xúc cảm mềm mại say đắm lòng người, còn là khởi đầu cho một đêm tốt đẹp — ngay giờ phút này, hãy khiến cho anh ấy (cô ấy) chìm đắm trong l*иg ngực của bạn, vĩnh viễn không thể — rời xa.

Người con trai ấy thở dốc, tứ chi dây dưa, trên mặt giường lớn trắng noãn, mềm mại lưu lại những nếp nhăn đầy ái muội, hai thân ảnh cao lớn giao điệp cùng một chỗ, như ôm ấp lại như không, khiến cho người ta tưởng tượng vô hạn. Tuy không thấy rõ khuôn mặt hai người, nhưng ngẫu nhiên có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt chếch đi cùng chiếc cằm tinh tế, càng làm tăng thêm hương vị sắc tình — đó là đoạn quảng cáo sản phẩm giường đệm hoàn chỉnh vừa được ra lò, mặc dù bị chỉ trích vì đá phải quả bóng sắc tình nhưng cũng đầy tính nghệ thuật, là hiện thân tốt nhất của cổ điển và duy mỹ, có không ít các cô các chị bị rung động vì nó, điều này không thể chỉ quy công lao cho kỹ thuật quay của đạo diễn, mà đồng thời không thể không kể đến chính là khả năng diễn xuất “tuyệt vời” của hai vị nam nhân vật chính. Có điều, hiện tại một trong hai vị ấy, đang đứng ở bên cạnh phát cuồng –

“Đây, đây là –” trước tivi trong văn phòng, một đám người vây quanh một chỗ nhìn chằm chằm vào màn hình không động đậy, hơn mười đôi mắt đều cùng không chớp nhìn đoạn quảng cáo đang không ngừng lặp lại trên màn hình, đây là bên thu hình vừa đưa tới bộ phận quảng cáo, nóng hổi mới ra lò đó!

Sau một phút vẻ mặt đần độn đại não đơ đơ, từ trong văn phòng truyền ra một tiếng rống to –

“Đáng chết ~~~~~! Tôi muốn gϊếŧ tiểu tử thối kia ~~~!”

“Ấy~ Âu Dương cậu bình tĩnh một chút đã ~ đừng xúc động!”

“TV này sếp vừa mới mua tuần trước đó ~~~”

Tập thể quần chúng đồng loạt tiến lên ngươi bắt tay ta cầm chân, ngăn lại Âu Dương Thành đang muốn cầm ghế đập tivi.

Âu Dương Thành nhìn bản thân trên màn hình, có thể mơ hồ thấy được mặt sườn cùng bộ dáng cắn chặt môi, hai hàm răng mài vang “ken két”, trên trán trên tay đều nổi gân xanh, điên đến mức thiếu điều thổ huyết.

Đây là cái quái gì? Đây là cái quái gì?! Hắn lại thành nam nhân vật chính của “Tiểu điện ảnh” (1), hơn nữa còn là “Tiểu điện ảnh” ngày phát ba lần sáng, trưa, tối, tên gia hỏa này giàu đến thế sao? Ném tiền ném vào cái thứ này cũng được? Người người bây giờ đều thích xem GV như vậy sao? Đến thế sao?

“Âu Dương nha! Cậu phải nghĩ thoáng một chút! Cái này cũng đâu có gì không tốt đâu?” Có người đứng bên “an ủi”.

“Cái gì gọi là không có gì không tốt?” Nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu thấy có chỗ nào tốt?”

“Không biết! Thực rất tốt mà!” Một đồng nghiệp nữ thực chân thành bình luận: “Rất duy mỹ đó! Xem hay lắm!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Lại bắt đầu có người phụ họa, “Không nghĩ đến hai tên đực rựa mà cũng có thể tạo được mỹ cảm như vậy, tuyệt không làm cho người khác cảm thấy ghê tởm đâu!”

“Chuẩn đó! Cậu coi người ở trên kìa, dáng người thật đẹp nha! Thắt lưng nè mông nè, thiệt gợi cảm ~ Nếu tôi cũng được người ta đè ở dưới thì tốt rồi!”

“Đúng vậy! Âu Dương, cậu chiếm được lợi mà còn kêu không tốt! Hừ! Đúng là không biết nhìn hàng!”

Tạch ~! Gân xanh trên đầu Âu Dương Thành thiếu chút nữa tuôn ra máu, một, bầy, bà, tám ~~~ Bất quá giờ cũng không phải lúc nói mấy cái đó, đầu vừa chuyển ném ghế dựa xuống, đá mọi người ra, Âu Dương Thành đi đến góc phòng Bob đang ngồi uống trà, hai tay vỗ mạnh xuống mặt bàn.

“Nói! Rốt cuộc sao lại thế này?”

Bob một tay nắm lại, một tay đặt bên miệng xấu hổ ho hai tiếng, “Chính là như cậu đã nhìn thôi! Quảng cáo hôm đó quay không thành, khách hàng bên kia muốn phim, chúng tôi cùng đạo diễn thương lượng đành phải dùng tạm cái khác!” Tựa như sớm đã đoán được Âu Dương Thành sẽ đến truy cứu trách nhiệm.

Cái gì? “Dựa vào cái gì lại lấy tôi dùng tạm?” Âu Dương Thành tức đến điên người hỏi.

Bob liếc hắn một cái, “Bởi vì cậu chọc nữ diễn viên chính nổi giận chạy mất.”

Một câu, giội tắt luôn phân nửa lửa giận của Âu Dương Thành. Biểu tình thoáng dịu đi một chút, hắn lại hỏi: “Vậy sao không hỏi đến sự đồng ý của tôi đã đem phim đi quảng cáo rồi? Đây là xâm phạm nhân quyền!”

“Nhân quyền!” Bob nhún vai, “Phim lại không nhìn rõ mặt cậu, hơn nữa, sếp đồng ý!”

“Sếp đồng ý?”

“Đương nhiên! Kỳ thật — chủ yếu đều là ý của sếp, ai bảo cậu quay quảng cáo không thành, không có cái gì để báo cáo kết quả công tác cũng chỉ đành bắt cậu đi báo cáo thôi! Bất quá –” Bob liếc tivi bên kia một cái, “Không phải quay rất đẹp sao? Đến giải thưởng CF hay nhất năm nay cũng được đề cử đó.”

Thôi đi! Âu Dương Thành cắn chặt răng, hắn còn chưa muốn dọa người dọa cả quốc tế đi! Quay quảng cáo còn chưa tính, nhưng lại còn đi quay cùng với cái tên ổi thối kia, thật sự là — thật sự là — thật sự là XXOO!

Lại nghĩ tới ngày hôm đó, Âu Dương Thần kéo hắn vào trong chăn, sau đó — A~~ Không muốn! Hắn không muốn hồi tưởng lại! Tuy lúc ấy hắn cho Âu Dương Thần vài đấm, ở bụng, nhưng vẫn cảm thấy hắn mới là người bị chiếm tiện nghi.

Vì cái gì, vì cái gì hặn gặp phải chuyện chết tiệt này?

Buồn bực suốt ba ngày, buổi sáng thứ sáu, Âu Dương Thành lái xe, một tay xoa bả vai đau nhức, mấy ngày gần đây đều ngủ không ngon, tư thế ngủ của hắn cũng đâu có sai! Thật sự là không thể hiểu nổi! Mắt tinh, đột nhiên nhìn thấy một góc trang giấy, hắn lấy tay rút tờ giấy ra nhìn thấy, là kết quả kiểm tra sức khỏe của Âu Dương Thần.

“Hừ!” Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, không biết vì cái gì, mỗi lần hắn nhìn đến “Sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© quá độ” trong lòng liền thấy không thoải mái.

“Thật đúng là sắc lang! Heo động dục! Cầm thú!” Âu Dương Thành quy kết cảm giác này là do chuyện Âu Dương Thần làm ra với hắn hôm trước. Vừa định đem báo cáo quăng ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ, lại gập vài cái bỏ vào trong túi áo.

Đến văn phòng, Bob liền xông tới nói cho hắn một tin tốt.

“Khách hàng lần trước nói quảng cáo chúng ta quay hiệu quả phi thường tốt, sản phẩm đều được bán hết, nên đặc biệt tổ chức party chúc mừng, trừ bỏ mời nhóm hợp tác buôn bán cũng mời cả chúng ta đi đó! Ở đó có thể quen được rất nhiều khách hàng mới, sếp sắp sướиɠ phát điên rồi!”

Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, sao hắn vui không nổi, hơn nữa chỉ cảm thấy chính mình thiếu chút nữa điên luôn rồi? Cái quảng cáo đó, cả đời sẽ là nỗi đau của lòng hắn!

“Tôi cũng phải đi?” Hắn hỏi.

Bob tặng hắn ánh mắt “nói thừa!”

Mãi cho đến lúc tan sở, Âu Dương Thành liên tục thấy mí mắt giật giật, 6:30, lúc tan làm, Âu Dương Thành cảm giác giống như đã nhiều năm không được tan làm đúng giờ, thậm chí với hắn chân chính mà nói chỉ có giờ làm việc, không lúc tan việc.

Party được tổ chức ở một chỗ rất có tiếng, biệt thự Tam Thự trắng tuyền theo phong cách thế kỷ 17, đối với trung tâm thành thị tấc đất tấc vàng thật sự được xưng là đại thảo bình hoa viên (2) xa xỉ, giữa sông phun có một vị thần Hy Lạp rất lớn vô cùng sống động, ngay cả phục vụ cũng đều trải qua huấn luyện quốc tế hạng nhất.

Đồ ăn tinh xảo mỹ vị, ly thủy tinh cùng rượu vang cao cấp, đoàn người ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, phục vụ đi đi lại lại giữa đám đông thuần thục đưa rượu cho khách.

Đây hoàn toàn là xã hội thuộc về giới thượng lưu, mà Âu Dương Thành lại chưa từng có cảm giác mình thích hợp với xã hội này.

Kéo một chút cà vạt xanh thẫm trên cổ, Âu Dương Thành đã cùng lão sếp hàn huyên với khách hàng nửa ngày, xác định ở lại có thể sẽ quấy rầy đại kế phát tài của sếp, liền lấy một ly rượu từ chỗ phục vụ đi tới gần cửa sổ tìm một góc sáng sủa ngồi xuống.

Aiz — Không tiếng động thở dài một tiếng, uống một hớp rượu, Âu Dương Thành phát hiện mặc dù ăn ngon uống ngon, nhưng cảm giác còn không bằng ở nhà uống bia ăn gà nướng, chẳng lẽ mình thật sự là trời sinh mệnh nghèo? Ha! Bất quá có gái đẹp để nhìn cũng không tệ lắm, một cô gái mặc lễ phục trễ ngực đi qua trước mặt hắn, hướng hắn cười lẳиɠ ɭơ, thiếu chút nữa câu hồn Âu Dương Thành đi mất, bất quá thời gian địa điểm không thích hợp, vẫn nên kín đáo một chút!

Bất quá, hình như uống hơi nhiều rồi? Cảm giác có một luồng nhiệt khí chạy toán loạn trong người, Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, đứng lên –

***

Âu Dương Thần cả đêm sắc mặt cơ hồ đều không tốt, mặc dù trong mắt người khác hắn là dạng mặt không đổi sắc, nhưng chỉ cần ở đâu có Âu Dương Thần ở đó sẽ có một đống người vây quanh, các loại khen tặng lấy lòng đều không ngừng tuôn ra ào ào, liên tục, khiến cho Âu Dương Thần càng ngày càng ghét. Cái loại chuyện này, còn không bằng lôi đàn bà lên giường làm mấy thứ ý nghĩa hơn.

Party đáp tạ hợp tác, hắn đúng là quá mức nhàm chán mới đi đáp ứng tham dự, tuy phần lớn chỉ vì muốn thoát khỏi ba cái lời mời nhai đi nhai lại của lão tổng giám đốc béo béo kia. Mà lúc này, hắn cũng không ngại để thời gian của mình cứ như vậy trôi qua. Nhưng hắn để ý chính là thời gian lãng phí ở chỗ vô nghĩa này! Nếu không tìm một chút chuyện có ý nghĩa làm, hắn sẽ hít thở không thông mất! Nhưng tạm thời thì vẫn đang vì ở giữa mùi nước hoa của đám nam nữ này mà hít thở không thông, vậy nên hắn lựa chọn ra bên ngoài hít thở chút không khí trong lành.

Sân rất rộng, còn có vài cây đại thụ đã trên trăm năm, trong không khí có mùi hương đặc biệt của cây cối cùng hoa cỏ, dọc theo con đường nhỏ trải đá chậm rãi đi về phía trước, Âu Dương Thần cảm thấy nhàn nhã hiếm có, áo vest bằng lụa tổng hợp vắt trên vai, cà vạt từ lúc ra đến cửa đã sớm kéo lỏng, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu, nếu có cô gái nào nhìn thấy khẳng định sẽ hét ầm lên vì tạo hình này của Âu Dương Thần. Ly rượu trong tay đã cạn, phát hiện phía trước có một dòng sông nho nhỏ, Âu Dương Thần đột nhiên nổi hứng nghịch ngợm, dùng dáng tiêu chuẩn của cầu thủ ném cái ly xuống sông, “chủm…” một tiếng.

Tính trẻ con hiếm thấy nổi lên, Âu Dương Thần nở nụ cười, nhưng không biết vì sao trong đầu bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt người nào đó nổi giận đùng đùng, cái mặt nhe răng nhếch miệng, kỳ thật vẫn rất là… rất là hài. Phát hiện mình đang cười toe toét, Âu Dương Thần ho một tiếng, hai tay đút vào túi quần tiếp tục đi về phía trước, đi không được vài bước, đột nhiên phát hiện cách hắn không xa có một chiếc giày, một chiếc giày da màu đen của nam, nhíu máy, hắn nhìn thoáng con sông, hẳn là, không có ai vào đây nhảy sông tự vẫn đi? Con sông này còn sâu không đến hai thước, đứng trên bờ có thể nhìn tới đáy, muốn tự sát chắc cũng sẽ không chọn chỗ này nhỉ?

Âu Dương Thần cúi người nhặt giày, đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ truyền tới từ một gốc cây phía trước, cùng lúc với sự tò mò, chân đã theo bản năng bước đi — hoàng tử nhặt được giày của cô bé lọ lem, nếu lúc này cô bé lọ lem còn chưa đi, hắn sẽ đích thân giúp nàng đi giày thủy tinh?

Âu Dương Thần nhíu mày, nếu như thật là giày của cô bé lọ lem, thì cô bé lọ lem này không khỏi quá — cao lớn rồi?

Nhìn người đàn ông thân hình cao lớn nằm dưới tàng cây, lại nhìn giày trên tay, hắn không rõ bước tiếp theo muốn làm cái gì nữa. Người nọ nằm thành hình chữ đại (大) dưới tàng cây, bên cạnh có một ly rượu không cùng một chai rượu, bên trong cũng không còn đến một phần ba, áo khoác vứt một bên, hắn hai cánh tay giao nhau che trên mắt, nên không thấy rõ mặt, nhưng Âu Dương Thần có cảm giác, giống như từng quen biết người đàn ông trước mắt này, đang suy nghĩ có nên tiến lên nhìn cho rõ hay không, thì người nguyên bản không nhúc nhích đột nhiên trở mình, thì thầm: “Đồ quả ổi!”

Trúng xổ số, bất quá cũng chỉ thế này! Âu Dương Thần sững sờ tại chỗ, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy chiếc giày trong tay thật sự là giày thủy tinh. Đúng thật là nghĩ cái gì đến cái đó, một phút trước còn nghĩ tới khuôn mặt này, hiện tại chủ nhân của khuôn mặt đã xuất hiện trước mắt hắn, trừ bỏ kỳ tích, còn có thể dùng từ gì để hình dung hiện tại đây?

Người dưới tàng cây đúng là Âu Dương Thành, uống hơn nửa chai XO, đã đến mức không say cũng không được! Về phần nguyên nhân, chỉ có cách chờ đương sự tỉnh dậy tự hỏi mới có thể biết. Mà bây giờ, thứ lớn hơn nữa mà Âu Dương Thành cần đối mặt có thể là một vấn đề cực kỳ nguy hiểm.

Cầm giày, Âu Dương Thần từng bước từng bước tới gần Âu Dương Thành, mà lúc này Âu Dương Thành lại trở mình quay lại, một tay gãi bụng, gãi nửa ngày tựa hồ không thấy hiệu quả, trong lúc mơ màng theo bản năng kéo áo sơ mi ra khỏi quần, đưa tay vào trong gãi lung tung, bụng trắng như tuyết mơ hồ ẩn hiện, không biết đã bị người bên cạnh nhìn tới mấy lần.

Xuân quang sạ tiết (3) — có thể không tới mức đó, nhưng đối với Âu Dương Thần mà nói, không biết vì cái gì lại cảm thấy cảnh trước mắt phi thường — gợi cảm! Hệt như ngày đó, Âu Dương Thành tổng cộng nói với hắn hai câu, năm chữ, lại làm cho hắn hoàn toàn mất kiểm soát!

Âu Dương Thần nuốt nước miếng, đầu hơi nghiêng nghiêng, muốn xem nhìn dưới áo sơ mi có thứ gì, mãi đến khi đột nhiên ý thức được động tác này có chút biếи ŧɦái. Bất quá, cũng không để mặc kệ hắn ở đây đi? Vì thế bước đến bên cạnh Âu Dương Thành, ngồi xổm xuống muốn đi giày vào cho hắn, kết quả vừa động tới chân Âu Dương Thành, người đang nằm ngay đơ đột nhiên ngồi dậy, đúng cái loại không cần dùng hai tay mà nửa người thẳng tắp bật dậy.

Bị dọa nhảy dựng, nhưng khuôn mặt Âu Dương Thần vẫn bất động thanh sắc, cứ như vậy cùng Âu Dương Thành bỗng dưng mắt mở to, bốn mắt nhìn nhau, trong đó một người còn đang cầm chân người kia, cảnh này, quả thực là có chút quỷ dị. Thế nhưng đang lúc Âu Dương Thần nghĩ đến người trước mắt sẽ gào to mắng hắn “Quả ổi”, tệ hơn có khi còn một cước đá bay hắn, Âu Dương Thành lại làm một chuyện càng quỷ dị hơn, hắn chớp chớp mắt, sau đó nhếch môi nở nụ cười!

Nếu Âu Dương Thành của ban nãy không thể dùng xuân quang sạ tiết để diễn tả, thì Âu Dương Thành của bây giờ chỉ có thể dùng tiếu yếp như hoa (4) để hình dung. Hoa còn chưa rơi, Âu Dương Thần còn chưa phản ứng, một giây sau, người đã bổ nhào.

Thân thể tản ra nhiệt độ không bình thường áp vào người, mang theo hương rượu nồng đậm, Âu Dương Thần bị một màn “yêu thương ôm ấp” của người trước mắt làm cho kinh ngạc, cái này trước sau chênh lệch quá lớn rồi đi?

“Cậu về rồi?” Thanh âm Âu Dương Thành ngọt đến gãi cho lòng người ngứa ngáy.

Âu Dương Thần sửng sốt, mà lúc này Âu Dương Thành chậm rãi ngồi dậy, càng chính xác hơn là ngồi trên người Âu Dương Thần, hai chân vắt qua, ôm vào hai bên eo hắn. Tay kéo lên cà vạt Âu Dương Thần, Âu Dương Thành nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên nhìn hắn cười.

“Để xem còn chạy đi đâu?”

Một khắc ấy, Âu Dương Thần thề người đang cưỡi trên người hắn kia đang câu dẫn mình! Mà hắn, không chống được chính là câu dẫn!

“Tôi không chạy –” cho nên, cậu cũng đừng chạy.

————

(1) tiểu điện ảnh = CM (commercial) = đoạn phim quảng cáo (lạy chúa tiếng tàu o.o” ) (chị Hân chị ý nhét vào ngoặc kép nên ta giữ nguyên)

(2) thảo bình hoa viên: thảm cỏ vườn hoa

(3) xuân quang sạ tiết: cảnh xuân đột nhiên xuất hiện trước mắt

(4) tiếu yếp như hoa: cười tươi như hoa

Thêm Bình Luận