- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Romantic Or Crazy
- Chương 17: Yêu
Romantic Or Crazy
Chương 17: Yêu
Công viên buổi tối mát mẻ, trời nhiều sao và không khí trong lành. Cả 2 người lặng yên ngắm nhìn bầu trời...một khoảng lặng cho Uyển Nhi nghĩ ngợi về những điều Tử Long vừa nói, một khoảng lặng để Tử Long chờ đợi câu trả lời. Khi biết về sự thật thì cô gái ấy còn tiếp tục yêu mình được nữa không. Nó sẽ làʍ t̠ìиɦ yêu này kết thúc hay càng thêm nồng cháy.
Tử Long lo lắng không biết nói gì...sự yên lặng thật đáng sợ.
Uyển Nhi đứng dậy:
-Về thôi!
Lòng nhỏ cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Đó là một người con trai tốt, một người xứng đáng để yêu...và tự nhiên lòng con bé cảm thấy ghen tỵ. Trên thế gian rộng lớn như thế này, may mắn làm sao khi quen được một người yêu mình nhiều đến thế, yêu mình bằng cả trái tim.
Tử Long vẫn ngồi đó:
-Em không trả lời sao?
Tất nhiên câu trả lời là có, nếu là Kiếm Bình nhất định sẽ tha thứ, thậm trí nghe xong hẳn còn xúc động. Vậy thì nhỏ sẽ trả lời có thế nào, không phải cách mà Kiếm Bình vẫn làm. Đây sẽ là cách của Uyển Nhi.
Uyển Nhi đứng trước mặt Tử Long:
-Em tha thứ cho anh nhưng tất nhiên là không tha thứ suông.
-Là sao!
Nhỏ giơ tay lên và "Bốp" cái tát nhanh làm Tử Long không kịp phản xa, chỉ đơ người ra.
-Cái này là tội lừa dối người yêu trong suốt những năm qua!
Và một cái tát nữa cân xứng ngay bên má kia:
-Cái này là tội anh đã hôn người con gái khác trước mặt người yêu!
Con bé nói xong bỏ về, dáng đi thẳng và mặt ngẩng cao như cái dáng đi tiểu thư của nhỏ. Dù sao anh ta cũng không thuộc về mình, vậy thì hành hạ một chút trước khi trả lại cho Kiếm Bình cũng tốt. Nhỏ nghĩ thầm, nếu lúc này không hành anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ biết cảm giác đó vì Kiếm Bình lúc nào cũng quá yêu mà dịu dàng và dễ dãi.
Sau khi ăn 2 cái tát bất ngờ, lần đầu tiên trong đời, cảm giác vô cùng kì lạ. Tử Long lại thấy nhẹ nhõm hơn, thậm trí còn thầm cảm ơn vì sự chừng phạt nhẹ nhàng này.
Uyển Nhi từ hôm đó lúc nào cũng khó chịu với Tử Long.
-Từ nay em sẽ không làm việc nhà nữa, không giặt rũ, không nấu ăn, không quét nhà. Tại sao người con gái luôn làm mọi thứ còn con trai lại không làm gì cả!
-Được, anh biết rồi. Từ mai sau khi quay anh sẽ về và nấu ăn, sẽ quét dọn, tự giặt ga trải giường. Anh sẽ làm tất cả.
Uyển Nhi đã nghĩ sẽ có sự phản kháng nhưng thật thất vọng khi Tử Long rất chịu nghe lời.
-Được! Muốn thì anh làm hết đi!
Đáp lại những lời nói khó chịu chỉ là một nụ cười đáng ghét.
Nếu lúc trước Uyển Nhi cảm thấy con người này quá vô vị thì giờ đây hành động nào của Tử Long cũng làm nhỏ dễ nổi cáu, sự dịu dàng của Tử Long làm nhỏ ngột ngạt, sự tốt bụng làm nhỏ khó chịu và tình yêu đó...tình yêu trong mỗi ánh mắt đó làm nhỏ cảm thấy bực bội.
Cả ngày nhỏ chẳng làm việc gì, còn Tử Long thì chạy khắp nhà.
-Anh nấu ăn thế nào?
-Dở tệ!
-Cũng đúng, vì anh chỉ quen được em nấu cho nên chẳng biết làm gì cả. Ngày mai sẽ hoàn thành cảnh quay ở đây, chúng ta có thể về rồi!
Nghe đến việc về làm Uyển Nhi giật mình:
-Về sao? Sao lại sớm như vậy!
-Chẳng lẽ em muốn ở lại đây?
-Phải, anh kiếm được nhiều tiền như vậy sao không chia sẻ cho người yêu hả. Mua quần áo! Ngày mai hãy đi mua đồ đi!
-Anh không biết là em thích mua sắm!
-Con gái ai cũng thích như vậy. Anh không hiểu tâm lý phụ nữ sao?
-Được, ngày mai chúng ta đi!
Hôm sau, cả 2 ra ngoài. Uyển Nhi chọn những khu mua sắm lớn nhất mà nhỏ thường đến. Vốn là một người rất sành ăn mặc, Uyển Nhi tung tăng khắp các shop đồ, còn Tử Long chỉ đi theo xách túi.
Hắn đi sau như bảo mẫu cho một đứa trẻ hiếu động.
-Anh đi mua cafe cho em!
-Được!
15"sau
-Em muốn uống coca
-ừ, đợi anh một lát!
-Còn cả đồ ăn nữa, em thích ăn bánh kem, kẹo socola nhân bạc hà, bánh pudding, snack, v...v...anh mua thêm gì nữa cũng được!
-Ừm
Tử Long khuôn về cả đống đồ thì nhỏ lại giở chứng không muốn ăn. Uyển Nhi thầm nghĩ " giờ thì anh khó chịu chưa, nào là ở bên em thấy hạnh phúc, giờ thì còn hạnh phúc nữa không!"
Tử Long chạy cả ngày mỏi nhừ chân, ôm đồ đến tê 2 tay nhưng nhìn thấy người yêu cười vui vẻ, lại vô tư như vậy thật sự lòng thoải mái vô cùng. Tử Long chỉ cười mỗi khi Uyển Nhi quay lại nhìn.
Cuối cùng cũng thanh toán, nhỏ đứng trước quầy với la liệt đồ đến người bán hàng cũng thấy choáng, nhưng thế này đã thấm gì so với sở thích sắm đồ của nhỏ.
Uyển Nhi vừa nhận hóa đơn vừa quay sang bên cạnh thì Tử Long đã biến đâu mất.
-Chẳng lẽ sợ nên bỏ chạy rồi sao? Đúng là chỉ được cái miệng.
Cuối cùng thì anh ta là như vậy sao? Uyển Nhi cố nhìn quanh nhưng đúng là Tử Long đã mất hút. Cả 1 ngày dài, nhỏ làm đủ thứ nhưng hắn vẫn chịu đựng, một ngày dài nhỏ tìm mọi cách để lật tẩy con người Tử Long cho đến khi đã gần tin thì anh ta lại biến mất để lại nhỏ với cả đống đồ chưa thanh toán.
Dù điều này là điều Uyển Nhi đã mong đợi nhưng kết quả đến rồi thì lại thấy có cảm giác buồn khó hiểu. Uyển Nhi cứ đứng đó lạc lõng chờ...ước gì anh ta quay lại...15"....30"...nhỏ bỏ cuộc.
Uyển Nhi trả lại hết đồ và chậm chạp ra khỏi đó. Bỗng ai đó ôm từ phía sau làm nhỏ giật mình. Hơi thở dốc thổi nhẹ sau gáy, cánh tay ôm chặt. Là anh ta, chắc chắn là anh ta rồi. Uyển Nhi cười mà không hề ý thức, cảm giác này ấm quá!
-Sao em không chờ thêm một lát nữa! Em làm anh tìm khắp nơi đấy!
Uyển Nhi không nổi cáu cũng không nói lại cứ để yên như vậy.
-Em không quen đường nếu đi lung tung lạc thì sao. Đừng đi đâu mà không có anh nữa biết chưa!
-Em....
Uyển Nhi quay đầu lại định bực bội thì bắt gặp ánh mắt Tử Long. Lúc đó Uyển Nhi đã quên rằng mình chỉ là người thay thế, lúc đó nhỏ chỉ biết rằng ánh mắt nhìn mình như thể nói em là người duy nhất, như thể ánh mắt dành riêng cho mình, cho chính Uyển Nhi.
Nhỏ đã yêu Tử Long mất rồi, lý trí đã nói cho nhỏ điều đó, còn trái tim tan chảy kia vẫn ngây ra không biết làm gì. Lý trí nói rằng đừng nhìn vào ánh mắt như thôi miên đó nữa, ánh mắt đó không dành cho mình. Nhưng trái tim lại nói hãy yêu đi, đó chính là tình yêu, chẳng cần biết hoàn cảnh nào nhưng hiện tại chẳng phải chúng ta yêu nhau sao.
Tử Long cho tay vào túi và lấy ra một chiếc vòng cổ:
-Anh sẽ đeo nó cho em, chiếc vòng này làm ra dành riêng cho em thôi.
Đó là nói dôi đúng không? Đây chỉ là chiếc vòng bình thường, một chiếc vòng không đáng giá và cũng không độc nhất. Lý trí nói đúng nhưng trái tim lại bảo rằng chiếc vòng này thật đặc biệt vì nó tượng trưng cho tình yêu.
Tử Long nắm lấy tay Uyển Nhi:
-Giờ thì chúng ta quay lại để thanh toán đồ thôi!
Nhỏ chỉ lắc đầu, sự ương bướng đã bị đánh gục:
-Thôi, em không lấy chúng nữa. Giờ chúng ta đi về thôi!
-Đừng nghĩ đền tiền, vì anh kiếm chúng là để cho em mà thôi. Hãy làm bất kì cái gì em muốn!
-Em biết, em đã hiểu rồi! Chúng ta về thôi
Mẹ Hạo Kì đã về khi tôi còn chưa thức dậy. Khi tôi mở mắt ra nhìn xuống dưới sân, đám người đang mang hành lý lên xe. Chiếc xe lăn bánh và khuất sau làn sương mờ nhưng tôi vẫn thấy Hạo Kỳ nhìn theo. Bà ấy bỏ đi lạnh lùng quá, không một cái ôm hay câu chào nào cả. Tôi cũng từng bỏ đi mà không quay đầu lại, nếu tôi quay lại hẳn đã biết rằng dáng người đứng sau lại đáng thương đến thế.
Sau khi bà ấy đi, lại trở về con người ban đầu.
-Anh đang làm gì vậy_Tôi đi lại cố bắt chuyện
-Không nhìn thấy sao? Bắn cung.
-Ông quản gia nói anh biết cưỡi ngựa nữa đúng không? Anh giỏi thật đấy.
-Phải! Em cũng nên học nó nếu muốn thành phu nhân của anh.
-Chuyện này...
-Anh nghe nói em đến đây ngày nào cũng hỏi về mẹ em, hãy tập cuộc sống tự lập đi đừng trẻ con như vậy nữa.
Trẻ con sao? Mục đích tôi đến đây đâu phải để kết hôn với anh.
-Vậy anh sống như vậy có vui không? Tự cô lập bản thân và vâng lời mẹ như một cái máy.
Hạo Kì đột nhiên quay lại nhìn tôi:
-Đừng xen vào chuyện của người khác!
Anh ta hình như đang cố nén tức giận và rồi ném mạnh cây cung xuống làm tôi giật mình. Hạo Kì bỏ đi, nếu tôi để anh ta bỏ đi như vậy hắn sẽ lại nhốt mình trong phòng. Tôi chạy theo kéo tay Hạo Kì:
-Anh làm sao vậy! Nếu anh muốn tâm sự hãy nói ra đi đừng có im lặng như vậy nữa.
-Buông tay ra!_Giọng nói vẫn lạnh lùng.
-Không!_Tôi cũng không chấp nhận, tôi nắm chặt lấy cánh tay áo Hạo Kì
Hắn quay lại:
-Đừng vượt quá giới hạn của em!
Rồi hắn giật mạnh tay làm tôi ngã phịch luôn xuống bãi cỏ. Bộ mặt kiêu ngạo và chẳng bao giờ chịu cúi đầu, con người vẫn thế nhưng tôi không nhìn nhận anh ta như vậy được nữa. Tôi sẽ phải làm thế nào để thay đổi Hạo Kì.
Tôi về phòng với cánh tay đau nhức và rớm máu. Không ngờ cái đẩy đó lại đau đến thế và cũng do tôi không đề phòng trước. Buổi tối tôi không xuống ăn mà nằm ngủ trên phòng. Những lúc tôi mệt Tử Long thường nấu ăn, cái bếp thật nhỏ bé so với anh ấy, lúc nào đầu cũng phải cúi xuống để tránh bị đυ.ng. Tôi mơ màng cảm thấy có một người con trai đứng trước mặt tôi. Tôi nghĩ tôi nhìn thấy Tử Long, đã lâu lắm tôi không nhìn thấy cũng không nhớ anh nhiều như trước. Có phải những lúc gặp khó khăn hay buồn bã người ta mới nhớ tới những người thân của mình. Tệ thật, tôi cảm thấy đau đầu.
-Mau dậy đi_Giọng nói làm tôi choàng tỉnh
Là Hạo Kì. Tôi còn chưa kịp ngồi dậy thì hắn đã kéo chăn ra và lôi tôi dậy.
-Anh làm gì thế?
-Nghe nói em bị thương, hãy dùng cái này!
Hạo Kì đưa tôi một hộp thuốc.
-Lần sau anh không còn nhẹ tay như thế này nữa đâu. Em trở nên cứng đầu và khó bảo từ khi nào vậy!
-Anh nói chúng ta là bạn thân hồi nhỏ thế nhưng anh lại không coi em là bạn.
-Em muốn anh nói gì, rằng anh đang phải chịu đựng sống cuộc sống vô vị này sao, rằng anh cảm thấy tồi tệ vô cùng, anh đã quá mệt mỏi vì trách nhiệm. Em sẽ làm được gì giúp anh? Hãy cố sống tốt đi và đừng nghĩ linh tinh nữa.
Hạo Kì đứng lên và xoa đầu tôi. Tay hắn đan vào những sợi tóc và vuốt nhẹ:
-Hãy ngủ sớm đi!
Rồi bỏ đi như thế, tôi không nói được gì. Tôi đã định nói rất nhiều, tôi còn bao nhiêu lý lẽ của mình nhưng tôi để anh ta đi như thế. Hạo Kì nói cũng đúng, tôi chẳng làm gì được nhưng ít nhất tôi sẽ cố gắng làm anh ta vui vẻ khi tôi còn ở đây.
Tôi đã học được cách làm người khác vui từ Tử Long, tôi cũng học được cách xả stress và sống thoáng hơn. Giờ thì tôi sẽ dạy lại cho Hạo Kì...
Uyển Nhi lặng lẽ đứng sau cánh cửa phòng Tử Long nghe một cuộc điện thoại giữa 2 người
-Cậu đã đọc kịch bản chưa. Đó là vai diễn thích hợp cho cậu đấy!
-Cháu đã đọc rồi, rất hay.
-Vậy ngày mai qua chỗ tôi bàn về lịch diễn.
-Vâng!
-À, tôi muốn hỏi...Hạnh Nhi có liên lạc gì với cậu không?
-Ý chú là gì?
-Con bé hình như đã biến mất 1 tuần rồi, tôi không liên lạc được.
-Con gái bỏ đi 1 tuần mà giờ chú mới hỏi tới sao?_Giọng nói lạnh tanh_Cháu không muốn can thiệp chuyện của chú nhưng chú đã quá vô tâm với con mình rồi.
-Tôi cứ tưởng cậu chẳng quan tâm gì đến nó. Vì nó rất thích cậu nên tôi đã nghĩ nó sẽ liên lạc với cậu. Nếu có hãy chăm sóc nó giúp tôi, tôi tin tưởng cậu đấy!
-Xin lỗi chú! Dù cháu biết Hạnh Nhi ở đâu cũng ko nói cho chú được. Hãy ngừng công việc và đi tìm con bé đi.
-Cậu đang dạy tôi đấy à!
-Sao cũng được. Nếu chú cảm thấy khó chịu thì vai diễn đó cứ giao cho người khác.
-Đúng là tuổi trẻ bồng bột. Cậu nghĩ tôi quan tâm đến cậu vì Hạnh Nhi sao. Nếu cậu không phải người tôi muốn thì tôi sẽ không bao giờ tốn thì giờ với cậu!.
-----
Sau khi cúp máy, Tử Long không thể cố tỏ ra bình thường được nữa. Hắn thật sự lo lắng...vì Hạnh Nhi mất tích thật sự và không hề nói gì với hắn hết.
Hạnh Nhi phiền phức nhưng cũng ngây thơ, ngổ ngáo nhưng cũng rất nghe lời. Luôn làm phiền Tử Long khi hắn đọc kịch bản và bắt hắn ăn những món ăn nhỏ mua. Đôi khi Tử Long cảm thấy khó chịu vì những câu chuyện nhạt nhẽo của nhỏ. Nhưng nói cho cùng Tử Long vẫn là người Hạnh Nhi nói chuyện nhiều nhất, tâm sự mọi thứ và Tử Long có muốn không nghe thì cũng đã nghe, và nghe rồi, hiểu được rồi thì lại không thể bỏ mặc được. Tử Long biết rõ con bé thiếu tình cảm của cha và luôn dựa giẫm vào mình, vì cô đơn nên lúc nào cũng nói nhiều và tỏ ra hoạt bát hay làm phiền người khác.
Và hơn nữa khi Hạnh Nhi bỏ đi như muốn khóc, hắn lại lạnh lùng không thèm đoái hoài đến. Có lẽ Tử Long chính là nguyên nhân làm cho Hạnh Nhi mất tích. Nếu như con bé không trở về hoặc làm sao thì người có lỗi chính là Tử Long. Những suy nghĩ đó càng làm Tử Long phiền não hơn...
-Anh đang buồn phiền chuyện gì vậy?
Uyển Nhi đi vào lúc nào Tử Long cũng không biết.
-Không có gì!_Tử Long cố tỏ ra bình thản
-Anh không muốn nói cho em sao?
-Nó không đáng để em bận tâm đâu!
-Anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ đấy à? Anh đã nói tình yêu là sự tin tưởng vì vậy hãy thành thật đi.
Tử Long nhìn sâu vào đôi mắt Uyển Nhi. Câu nói này giường như không giống, ánh mắt này có gì đó khác khó hiểu nhưng cảm giác này lại rất tuyệt vời.
Tử Long kéo Uyển Nhi ôm thật chặt:
-Cảm ơn em!
Tử Long tựa cằm vào vai Uyển Nhi, mùi thơm nhẹ trên người nhỏ làm Tử Long cảm thấy dễ chịu.
Uyển Nhi đẩy Tử Long ra rồi cười:
-Nếu anh chịu nói sớm em đã đưa anh sớm hơn rồi!
Uyển Nhi đã phát hiện một bức thư trong túi áo của Tử Long. Đó lại chính là bức thư của Hạnh Nhi.
Tử Long nhìn bức thư:
-Em đã nghe anh nói chuyện với đạo diễn à!
-Chỉ là vô tình thôi!
Hạnh Nhi không hề nói đi đâu nhưng con bé sẽ sớm trở về và chỉ muốn cha nhỏ nhận ra sự quan trọng của mình. Lúc nào cũng trẻ con như vậy nhưng làm thế có lẽ cũng không quá tệ.
Uyển Nhi lấy hai tay ôm lấy má Tử Long:
-Giờ thì đừng có phiền muộn nữa. Chúng ta có nên uống gì đó không nhỉ?
-Em cũng thích uống sao? Lạ đấy!
-Hãy quen đi, em là tầng lớp thượng lưu mà!
Uyển Nhi kéo Tử Long ra ngoài. Uyển Nhi dựa vào vai Tử Long, nhỏ đã uống nhiều và không còn tỉnh táo nữa.
-Ước gì chúng ta mãi mãi như thế này!
-Còn nhiều điều tuyệt vời hơn nữa đang chờ chúng ta.
-Nhưng em chỉ thích thế này thôi. Hay là đừng về nữa, hãy ở luôn đây.
-Em say rồi à! Em lúc nào cũng muốn sống ở nhà mà, nơi đó vừa thoải mái lại có những kỉ niệm nữa.
-Em thay đổi rồi. Nếu em cứ thế này anh có thích không?
-Dù em thế nào em vẫn là em mà.
Tử Long không thấy nhỏ nói gì nữa, hai mắt nhỏ đã nhắm, hàng mi cong và môi khép hờ. Tử Long hôn nhẹ lên chán nhỏ và ôm nhỏ về phòng:
-Em càng ngày càng quyến rũ đấy, người yêu!
Tử Long thầm thì vào tai Uyển Nhi nhưng cũng đoán nhỏ chẳng nghe thấy. Đặt Uyển Nhi xuống giường và ngồi ngắm nhìn gương mặt nhỏ thật lâu. Có phải càng nhìn càng cảm thấy yêu hơn, càng nhìn càng muốn ôm chặt hơn nữa...có lẽ Tử Long cũng hơi say rồi. Tử Long vuốt nhẹ lên má nhỏ, có cái gì đó ươn ướt, chắc là do sương đêm.
-Ngủ ngon nhé!
Tử Long định đứng dậy thì tay Uyển Nhi đã túm chặt lấy áo, Tử Long quay đầu lại, nhỏ vẫn nhắm mắt:
-Em chưa ngủ sao?
Uyển Nhi ngồi bật dậy ôm thật chặt lấy cổ Tử Long:
-Hãy ở lại với em!
-Sao vậy? Em không thích anh ngủ chung mà. Chúng ta còn chưa lấy nhau đâu đấy!
Tử Long cười. Ngày trước hắn thường viện cớ sợ trời mưa để vào phòng Kiếm Bình ngủ chung với nhỏ nhưng lần nào cũng bị đá ra ngoài. Thế nhưng nửa đêm thì Kiếm Bình là từ đâu mộng du chui vào chăn Tử Long mà ngủ say sưa. Nghĩ đến điều đó làm Tử Long muốn đùa với nhỏ.
Uyển Nhi hôn lên má Tử Long, rồi nhẹ nhàng hôn lên tai, lên cổ. Tử Long không còn cười đùa nữa, nét mặt ngạc nhiên bất ngờ. Con bé luồn tay xuống người và cởi từng chiếc cúc áo.
Tử Long sống ở Mỹ vốn phóng túng cũng không phải quá bất ngờ nhưng...khi gặp Kiếm Bình, tự hắn đã cảm thấy phải sống chân thành hơn và cũng không bao giờ nghĩ chuyện như thế này sẽ xảy đến, chưa bao giờ nghĩ người chủ động lại là nhỏ.
Tử Long cầm lấy tay Uyển Nhi khựng lại:
-Em đang say phải không? Đừng hành động hồ đồ nữa.
Tử Long gỡ tay Uyển Nhi khỏi người và đi thật nhanh ra ngoài. Người hắn nóng rực lên như bốc hỏa, tim đập không kiểm soát và mặt đỏ phừng phừng.
Cả đêm Tử Long không thể nào chợp mắt nổi. Hắn biết là do rượu nhưng chuyện này thật giống như mơ, ước gì thật lòng Kiếm Bình muốn như vậy...
Hạo Kì vẫn cứ như 1 tảng băng kiêu ngạo. Hôm nay anh ta bỏ ra ngoài 1 mình từ sớm.
Phong lái chiếc xe mui trần màu nâu đỏ đỗ vào trước sân. Cậu ta mặc áo sơ mi nâu bó sát và khác một chiếc áo len nhẹ. Một chàng trai sành điệu và quyến rũ, nó hoàn toàn có thể đốn ngã bất cứ ai...nhưng tại sao? sao lại phải là tiểu Thanh.
Tôi nghĩ mà thở dài.
Phong đến mà không hẹn trước vì vậy Hạo Kì đã ra ngoài. Đáng lẽ tôi để cậu ta đi về nếu không nhìn thấy cái dáng đi sầu não đó. Nét mặt không tươi tỉnh và mái tóc rối bời, dù công nhận rất nam tính nhưng cũng rất bụi. Vốn dĩ Phong là người kĩ tính và luôn bóng bẩy..Tôi tự hỏi lý do cậu ta đến đây hẳn là có chuyện.
Trước khi định ra về cậu ta chỉ vu vơ hỏi tôi:
-Cô có muốn đi dạo một lát không?
Có vẻ cậu ta không mong tôi đồng ý nhưng tôi đã vui vẻ gật đầu. Dù sao tôi cũng đã nghe trộm được tất cả nên Phong chẳng phải giấu giếm tôi điều gì hết.
-Tiểu Thanh vẫn ở nhà cậu à?
-Sao cô biết chúng tôi ở cùng nhau.
-Hả? À, tôi nghe nói vậy!
-Hạo Kì vốn đâu phải người thích nói nhiều như vậy. Cậu ta với cô cũng không bình thường nhỉ?
Tôi vốn định thanh minh không phải Hạo Kì nhưng thế sẽ càng khó cho tôi để giải thích, Tôi im lặng cười trừ.
-Chị ấy hình như đã yêu tên trưởng phòng đó rồi!
Đúng như tôi đoán, tiểu Thanh đang bị tổn thương và dễ dàng siêu lòng một người nào tốt bụng với nhỏ. Trông Phong có vẻ không vui nhưng hắn cứ cố cười ngốc nghếch. Cái mặt đầy chịu đựng và khó coi. Nếu hắn có chút nào không vui cũng đừng nên giữ nét mặt đó khi nhìn tiểu Thanh. Nhỏ là một người tinh tế và nhạy cảm thậm trí hay suy nghĩ.Nếu thật sự yêu tiểu Thanh thì hãy thành tâm mà chúc mừng chị gái mình. Đó là một người đàn ông thật sự tốt ngay cả Phong cũng không thể phủ nhận, và tiểu Thanh xứng đáng hưởng những gì tốt nhất chứ đừng để nhỏ phải bận tâm về thằng em trai có vấn đề của mình.
Tôi không biết tại sao trong bao nhiêu người trên trái đất này Phong lại si tình tiểu Thanh. Tôi vốn dĩ biết những người đào hoa thường rất si tình và Phong cũng không phải ngoại lệ. Nhưng nếu mong tôi an ủi thì không được vì tôi đứng về phía tiểu Thanh. Nếu một ngày nào đó tôi phát hiện đứa em ruột của mình yêu mình hẳn tôi sẽ ngất mất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Romantic Or Crazy
- Chương 17: Yêu